“Sợ sao?”
Giang Quân lau trán cho cô.
Lăng Vi muốn gào lên: Đương nhiên là sợ... hù chết người ta được không?
Giang Quân cười rộ lên: “Em cũng khỏe lắm..”
Lăng Vi cho anh ánh mắt xem thường: “Con cọp mẹ dọa được anh đúng không?”
Giang Quân lắc đầu: “Không đâu... rất đáng yêu, thật làm người ta rung động.”
“Đi thôi, mau đi bệnh viện.”
Lúc này Lăng Vi mới cảm thấy sợ, vừa nãy là tình thế cấp bách nên không gọi Phong Bạo, không nghĩ tới, cô cũng có ngày tay không đánh nhau với bọn bắt cóc... còn thành công nữa.
Cảnh sát gần đó chạy tới, mang hai người kia đi, Lăng Vi nhặt cây dùi điện dưới đất lên, sau đó đỡ Giang Quân đến bệnh viện.
“Cái đó của em dùng tốt lắm.”
Lăng Vi treo nó lên: “Có ích lắm, là Diệp Đình cho em,”
Nói xong, cô cảm thấy cả người Giang Quân run lên, anh nói: “Anh ta suy nghĩ rất chu đáo.”
Đi vào bệnh viện sau đó nhanh chóng vào phòng cấp cứu.
Giang Quân bị đánh chảy máu, cả đầu gối cũng nhiễm máu.
Quần áo phía xương sườn cũng bị rách mảng lớn, hiển nhiên là bị dao rạch.
“Anh...”
Lăng Vi che môi, xốc quần áo của anh lên, thấy eo của anh bị đâm một vết dao, máu đang chảy xuống.
Hốc mắt Lăng Vi đỏ lên, thật hận lúc nãy mình đánh mấy tên xấu xa kia hơi nhẹ.
Bác sĩ xử lý miệng vết thương cho anh, tiêm thuốc uốn ván.
Giang Quân vừa tỉnh, đột nhiên Lăng Vi hối hận không nên kéo anh ra ngoài uống rượu.. nếu không anh sẽ không bị thương.
Ra khỏi bệnh viện, Lăng Vi lái xe đưa anh về nhà, cô lo lắng hỏi anh: “Anh, miệng vết thương đau lắm sao?”
Giang Quân lại nói: “Vết thương nhỏ mà thôi, không có chuyện gì.”
“...” Lăng Vi nhíu nhíu mày: “Chảy nhiều máu như vậy sao lại là vết thương nhỏ được chứ?”
Giang Quân cười nói: “Đối với anh mà nói vết thương này thật không tính là gì.”
“...” Lăng Vi nghẹn họng... trái tim tê rần, nhất định trên người anh có rất nhiều vết thương.
Trình độ lái xe của Lăng Vi không tốt, dòng đường không ngừng trục trặc, may mắn trên đường không có nhiều người lại cách nhà không xa, nhưng mà... Giang Quân khá buồn bực.
Đáng thương cho Giang Quân bị thương... xe xóc nảy, gáy của anh chạm vào ghế xe.
“...” Lăng Vi áy náy nhìn anh, miệng vết thương trên người anh bị đụng vào... máu thấm ra ngoài băng gạc.
“...” Lăng Vi khó chịu trong lòng, vừa đau lòng vừa sốt ruột. Càng sốt ruột, càng mắc lỗi.
Dừng trước đèn đỏ, Lăng Vi dừng xe, Giang Quân nhìn chằm chằm đèn đỏ: “Đừng gấp, từ từ lái.”
Lăng Vi hít mũi, trấn định lại, may mắn lái xe dưới lầu nhà Giang Quân rồi.
Xuống xe, cô khóa cửa xe, Giang Quân mang theo một đống đồ chờ cô, anh nhìn cô, ánh mắt cực kì dịu dàng.
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn anh, liền thấy anh đứng dưới ánh đèn đường, đôi mắt lóe sáng.
Một cái đèn xanh đèn đỏ đằng trước, Lăng Vi đem xe dừng lại, Giang Quân nhìn chằm chằm
Tuy anh không nói gì nhưng ánh mắt dịu dàng đó không thể nào che dấu.
Lăng Vi duỗi tay xách đồ từ tay anh: “Đưa cho em, em giúp anh mang lên, thuận đường dọn dẹp nhà anh một chút.”
Giang Quân không giành với cô, giao đồ vào tay cô.
Giang Quân ở trong tiểu khu cực kì tốt, nhà anh ở tầng 12, đi vào nhà, Lăng Vi đã chuẩn bị kết quả nhà cửa bẩn, rối loạn...
Nhưng nhà anh... sạch sẽ không cách nào hình dung được.
Không chỉ được dọn dẹp sạch sẽ mà trong nhà anh chẳng có gì mấy.
Căn nhà chừng 150m2, một chiếc giường, một bàn đọc sách, một ghế sofa, một bàn ăn.
Lăng Vi bội phục mình quá, may có dự kiến từ trước.
Hôm nay mấy thứ cô mua cho anh đúng là mua chuẩn rồi.
“.. Anh đi pha trà cho em, em tùy tiện ngồi đi.”
Lăng Vi liền nói: “Không vội, em băng bó lại vết thương cho anh.”
“Được.” Giang Quân đi tới, cởi áo sơ mi ra, cởi xong... đột nhiên cảm thấy không thích hợp lại mặc vào.
Lăng Vi buồn cười nhìn anh: “Ôi chao, cởi thì cởi đi, anh không cởi làm sao em băng bó cho anh được? Anh còn xấu hổ với em sao?”
Giang Quân nghĩ nghĩ lại cởi áo sơ mi ra.
Lăng Vi buồn cười lắc đầu: “Lại đây, em nhìn xem!”