Chương 604: Lầu xanh gác tía, người đi qua ()
Cập nhật 3 năm trước
Ba năm trước, cô đến Giang Nam du lịch, cũng cầm chính cây dù màu xanh này, mặc đúng cái bộ kỳ bào màu hồng này. Cô cũng đi trên con đường mòn đó, có một bà chủ quán còn cố ý gọi cô lại, chụp cho cô một tấm để làm bưu thiếp!
Đúng! Cô muốn tìm ra người chủ quán đó, là có thể chứng minh được mình đã từng đi qua trấn nhỏ Giang Nam đó!
Hừ! Lôi Tuấn, ai bảo anh không tin tôi! Dù thế nào tôi cũng sẽ chứng minh cho anh xem bằng được thì thôi!
Hôm sau, Hạ Tiểu Hi liền xin nghỉ ba ngày, lên đường đến Giang Nam.
Lúc Lăng Vi gọi điện cho cô, Hạ Tiểu Hi vô cùng đắc ý nói: “Chị đây đã đến Giang Nam rồi! Đang trên đường tới khách sạn! Cậu có muốn mua chút đồ gì không? Cứ mở miệng nói với đại gia đây, cậu muốn cái gì, đại gia đều có thể thỏa mãn cậu!”
Lăng Vi đỡ trán, “Cậu bị cái gì kích thích thế hả? Lúc thì chị đây, lúc lại xưng đại gia! Thay đổi nhân vật cũng nhanh quá đấy?!”
“Ha ha ha ha…” Hạ Tiểu Hi cười một trận.
Trong nháy mắt Lăng Vi liền cảm giác chuyện này có chút không đúng, “Rốt cuộc cậu làm sao thế hả? Sao đột nhiên lại đi Giang Nam?”
Hạ Tiểu Hi phất phất tay, “Không sao cả, chỉ là muốn đếngiải sầu một chút thôi. Khăn lụa của Giang Nam rất đẹp, lúc về mình mua tặng cậu một hai chiếc. Còn cả quế hoa cao nữa!... Ha ha ha, mình ngắt máy đây! Lát nữa đến khách sạn rồi sẽ gọi điện lại cho cậu sau!”
Hạ Tiểu Hi cúp điện thoại, cầm tiền trả tài xế, sau đó liền ném thẳng chiếc túi ra sau ghế ngồi…
Cô vẫn không hề phát hiện ra, sau khi xuống khỏi xe taxi, xách hành lý đâu vào đấy, còn vẫy vãy tay với tài xế…
Lúc vào đến khách sạn thuê phòng, cô mới bi kịch phát hiện…
Trời đất thổ địa ơi! Quên mất ví tiền trên xe rồi! Cô lập tức gấp đến độ mồ hôi chảy đầy đầu! Quay lại đuổi theo, chiếc xe taxi đã sớm đi mất dạng!
Cũng không biết tài xế kia có nhìn thấy ví tiền ở phía sau của cô không nữa…
Trên người cô lúc này không có lấy một đồng, chứng minh thư, thẻ ngân hàng cũng đều để hết trong ví!
Vị giám đốc đẹp trai của khách sạn đó đặc biệt kiên nhẫn chiêu đãi cô, còn nhắc nhở cô: “Hãy báo cảnh sát trước đi.”
Hạ Tiểu Hi cảm kích đến mức rơi nước mắt, trong đầu chỉ nghĩ người đàn ông này mới trẻ như vậy đã lên làm giám đốc, thái dộ phục vụ lại còn tốt nữa, đúng là tán đổ các cô thiếu nữ luôn mà?!
Vị giám đốc kia lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói chuyện với cô.
Thấy cô có vẻ rất khẩn trương, lại bảo người rót cho cô một ly nước, không ngừng an ủi cô, vảo cô đừng sợ.
Còn gọi điện cho ngân hàng hộ cô, muốn khóa tài khoản.
Nói thật, mới vừa rồi hau chân Hạ Tiểu Hi giống như nhũn ra vậy… ở chỗ này, cô không quen thuốc với cuộc sống, trong người lại không có lấy một đồng, có thể làm thế nào được chứ! Vừa nãy cô giống như sắp khóc đến nơi, nhưng mà, người đàn ông này vẫn an ủi cô, bây giờ cô cũng không thấy quá sợ hãi nữa.
Hạ Tiểu Hi vội vàng nói lời cảm ơn anh ta.
Anh chàng giám đốc ung dung cười một tiếng, “Không có gì, ai cũng sẽ có thời điểm gặp phải khó khăn mà.” Sau đó, lại hỏi xem cô có đói bụng không, có muốn ăn chút đồ gì không?”
Hạ Tiểu Hi hơi suy nghĩ một chút, không đi…
Cô lôi di động ra gọi điện cho Lăng Vi.
Bây giờ cô cần phải có chút tiền để tiêu mà! Nếu không không phải cô sẽ đói chết ở đây hay sao?! Mặc dù vị giám đốc kia là người tốt, nhưng dù sao cũng chỉ là người xa lạ…
Điện thoại di động mãi không kết nối được với Lăng Vi, cô lại gọi điện cho Thiên Ma, di động của Thiên Ma tắt máy…
Đúng lúc ấy, đột nhiên Lôi Tuấn gọi điện thoại đến. Hạ Tiểu Hi như nhìn thấy người thân vậy, thiếu chút nữa lệ tuôn trào.
“Lôi Tuấn!”
Cô không nghĩ rằng giọng nói của mình lại kích động như vậy!
Lôi Tuấn vẫn đủng đỉnh nói, “Hạ Tiểu Hi, em sao thế? Bây giờ em đang ở đâu? Hệ thống báo nguy ở chỗ tôi hiển thị rằng thẻ ngân hàng của em đang ở cách em 3km? Đã xảy ra chuyện gì thế? Ví tiền bị trộm mất? Em đến Giang Nam đã làm những gì? Sao chỗ này của tôi lại hiển thị, em ở…”
“Lôi Tuấn! Anh trai à! Di động của tôi sắp sửa hết pin rồi!”
“Tút ——”
Điện thoại di động, … hết pin, tắt nguồn.