Chương 614: Có một loại tiếc nuối gọi là vuột mất ()
Cập nhật 3 năm trước
Tim Lăng Vi giống như từ không trung rơi xuống mặt phẳng, cô ôm ngực, trong lòng đều là chúc phúc.
Giang Quân tìm được người mình thích, cô cực kỳ vui vẻ!
Giang Quân chụp hình xong, nói cảm ơn nữ sinh kia, cô gái khoát tay, bày tỏ không thèm để ý.
Giang Quân ngồi một mình trên ghế dài, nhìn hoàng hôn, ánh mặt trời lặn xuống.
Lăng Vi ngủ hai ngày mới cảm thấy khá hơn một chút.
Diệp Đình chẳng phân biệt ngày đêm canh giữ bên cạnh cô.
Nhìn gương mặt tuấn tú của anh tiều tụy đi, Lăng Vi đau lòng ôm cổ anh.
Cô cắn môi, mặt đầy đau lòng nhìn anh.
Cô chủ động như vậy làm cho lồng ngực Diệp Đình nóng lên. Anh kề mặt qua, dùng chóp mũi cà gò má cô, giơ tay ôn nhu vuốt tóc cô, thấp giọng hỏi: “Còn đau không?”
Cô ủy khuất gật đầu: “Đau…”
Diệp Đình trong nháy mắt tay chân luống cuống, đôi mắt đen lại đầ đau lòng.
Lăng Vi buồn cười, người này… vẫn là Tổng giám đốc bá đạo đẹp trai lãnh khốc cuồng phách sao?
Bá đạo tàn ác đối phó kẻ thù đều chạy đi rồi?
Rời nhà sao?
Cô ôm cổ anh, cố ý mếu máo: “Em khát….”
Diệp Đình lập tức bưng nước đút cô, cô uống hết một ly, bụng kêu “ọc ọc”.
Diệp Đình nhìn bụng cô: “Đây là tiếng gì… giống như pháo vậy…”
Thấy cô囧 囧 cười nói: “Thật là đói…” Hai ngày nay không ăn gì.
Bụng giống như đang hát —— vườn không nhà trống!
“Chồng xoa xoa…” Diệp Đình cắn môi cô, một tay phủ lên bụng cô, nhẹ nhàng xoa xoa.
Anh ấn chuông, giọng bình tĩnh nói: “Phu nhân tỉnh, chuẩn bị bữa sáng.”
“Dạ! Tiên sinh!”
Chỉ một lát sau, y tá đẩy xe thức ăn đi vào.
Xe thức ăn có mười mấy món ăn thanh đạm, mỗi món đều là một dĩa nhỏ. Vừa đủ hai người ăn.
Diệp Đình múc một chén cháo cho cô.
Lăng Vi nhận, cầm trong tay, cảm động đến mức muốn nhảy cỡn lên hoan hô!
“Cháo đậu phộng! Thơm quá ——” Mùi thơm bay vào mũi cô, bụng đói hơn!
Diệp Đình cầm muỗng nhỏ đút cô, cô đoạt lấy, tự mình ăn.
“Anh cũng ăn chút gì đi.” Lăng Vi giương mắt nhìn anh, Diệp Đình lắc đầu: “Em ăn…”
Lăng Vi ôm chén tiếp tục ăn.
Diệp Đình cứ nhìn cô chằm chằm, tựa như nhìn cô ăn là một chuyện hưởng thụ biết bao.
Lăng Vi ăn nửa chén, cầm đũa gắp thức ăn nhét vào trong miệng anh.
Diệp Đình ăn, cô lại cầm đũa gắp thức ăn… Sau đó, bỏ vào miệng mình.
…
Diệp Đình muốn nói: “Đũa kia…” Anh dùng qua…
Nhưng Tiểu Vi không để ý.
Miệng nhỏ cô ngậm thức ăn, còn mút đũa.