Diệp Đình thật vui vẻ, cho cô xuống rồi cõng cô đi, Đi qua một rừng cây nhỏ.
“A? Vậy mà có một lâu đài! Trước kia không có…” Lăng Vi vỗ vỗ trên lưng anh ta: “Anh nhanh nhìn nhanh nhìn…” cô nhìn xung quanh một chút, chỗ này cô đã đến, khi đó cô gặp phải một con rắn, ngày đó Diệp Đình xuất thủ, quăng một đao chặt đứt con rắn kia.
“Nha? Khi đó, không có lâu đài nhỏ này nha, là mới xây sao?” Lăng Vi nhìn về phía lâu đài kia. Toàn bộ kiến trúc làm bằng thủy tinh, nhìn vào vô cùng trong suốt. Màu sắc trang trí cũng đặc biệt nhu hòa, phần lớn là màu ồng, phối hợp với vàng nhạt… vô cùng mang phong cách thiếu nữ…
Trong lâu đài kia sáng đèn, đèn đuốc rực rỡ, càng lộ ra vẻ đẹp long lanh.
Anh ta cõng cô đi về phía lâu đài. Cô lắc lư trên lưng anh ta, đột nhiên dán vào lỗ tai anh ta, mềm nhũn hỏi: “Là anh xây cho em sao?”
Cô nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, biểu tình vẫn luôn luôn không thay đổi, nhưng là… cô phát hiện, lỗ tai anh ta đã đỏ…
A, thật đáng yêu. Lăng Vi cắn một cái lên rái tai của anh ta, lỗ tai Diệp Đình đỏ thấu, sắc mặt cũng dần dần nóng lên.
Cô vui vẻ cười, dùng sức hôn. Rõ ràng nghe thấy tiếng hô hấp của anh ta ngày càng mạnh, nhưng biểu tình vẫn trang nghiêm. Lăng Vi buồn cười, được đó, anh cứ giả bộ nữa đi!
Cô ra sức hôn, chọc khiến cho anh ta đi cũng không dám đi nữa.
Đột nhiên… cửa lâu đài mở ra, chỉ nhìn thấy từ trên đỉnh lâu đài lóe ra một vầng ánh sáng, vẫn luôn chiếu lên trên bọn họ, sáng như ban ngày vậy… Lăng Vi vội vàng giơ tay lên che mắt, chỉ thấy Lôi Tuấn, Hạ Tiểu Hi, Lý Thiên Mặc, Lôi Đình mặc quần áo cung đình, trong tay giơ pháo bông, ‘Ầm…’ pháo bông nổ tung: “Vi Vi… sinh nhật vui vẻ!”
Lăng Vi lại phun ra: “Ai sinh nhật vậy? Sinh nhật tôi còn đến nửa năm nữa!”
Lý Thiên Mặc đột nhiên rống lên một câu: “Cô giả bộ là sinh nhật cô đi…”
Đậu xanh… Những người này, lại làm cái gì vậy, ngày sinh nhật mà cũng muốn làm giả sao?
…
Lôi Tuấn bọn họ cũng là bất đắc dĩ nha, lão đạo giao cho anh ta muốn cho chị dâu ngạc nhiên vui mừng, lại không có lý do gì…
Bốn người bọn họ ở nơi cao, nhìn xuống Diệp Đình và Lăng Vi. Đột nhiên, bốn người này không nói gì, tất cả đều nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ ửng của Diệp Đình…
“A a a… Tại sao mặt Đình ca lại đỏ vậy?” Cái này thật là lúng túng, rõ ràng Đình ca để bọn họ đến cho Tiểu Vi kinh ngạc vui mừng, tại sao dường như lại gặp phải hai người như đang tán tỉnh vậy?
Diệp Đình cùng Lăng Vi đi vào trong lâu đài, hồng rực trên mặt dần đần rút đi. Lăng Vi cảm giác Diệp Đình thật tốt, thật là đáng yêu, là chuyện gì đang xảy ra đây?
Chỉ nhìn gò má của anh ta như vậy, lòng cô đều đã say.
“Chị dâu, nhanh đi thay quần áo. Hôm nay em đóng vai là công chúa nha.” Lôi Đình đẩy cô đi thay quần áo, Lăng Vi hỏi cô ta: “Em chuẩn bị cho chị cái gì?”
Lôi Đình xấu xa cười một tiếng nói: “Là lão vu bà Nữ hoàng!”
Lăng Vi nháy mắt cười: “Nữ hoàng… không phải mẹ công chúa sao?” Cô bé Lôi Đình này thật ngốc nha…Cô ấy có gì để đắc ý đây?
“Mau đến dùng cơm…” Hạ Tiểu Hị đã sớm chuẩn bị xong bữa ăn tối, Lăng Vi cùng Diệp Đình thay quần áo quốc vương cùng với nữ hoàng vô cùng hoa lệ. Mấy người ngồi trên bàn ăn, đùa giỡn, uống rượu.
Lúc ăn cơm, Lôi Tuấn hỏi Lăng Vi: “Chị dâu, người phụ nữ kia, chị muốn xử lý như thế nào?”
Lăng Vi sửng sốt một chút hỏi: “Anh nói là Lý Phân Phương?”
“Ừ.” Lôi Tuấn gật đầu một cái.
Lăng Vi cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi đau như thế nào, sẽ khiến cô ta đau như vậy. Cánh tay tôi bị đâm tám kim, cũng khiến cô ta bị đâm tám kim!”
Lôi Tuấn, Lôi Tuấn ngước mắt nhìn cô, thật lâu sau Lôi Tuấn mới nói: “Chị dâu, chị thật hiền lành.”
Lăng Vi còn nói: “Người phụ nữ này, đưa vào trong tù còn lãng phí lương thực của quốc gia, ăn cơm chùa thật quá tiện nghi cho cô ta. Cô ta còn nợ chúng ta ba triệu đó, còn phải đòi!”