Chương 674: Cả đời người, cơ hội trọng đại có thể có mấy lần? ()

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi che mặt, người này… thật hư! Sáng hôm sau cô phải đi làm! Anh tính toán tốt lắm! Mới cho cô nghỉ nửa ngày! Trưa hôm sau ăn trưa xong, lại đè cô trên bàn làm việc!

Lăng Vi thật sự cảm thấy mình gả cho một con cầm thú… Sao anh ưa chuộng vận động này như vậy chứ?

Lăng Vi che mặt nóng bừng, đột nhiên nghe bên tai vang lên giọng nói dịu dàng: “Đang nghĩ gì?”

“Hả?” Cô quay đầu, thấy Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, dưới ánh trăng, mặt anh cực kỳ anh tuấn, nhất là đôi mắt kia, giống như bậc thầy hạ bút vẽ ra!

Tim Lăng Vi đập loạn lên, đã thân mật với anh như vậy, bây giờ nhìn mặt anh, lại còn có thể đỏ mặt tim đập nhanh! Thậm chí càng dữ dội hơn trước kia!

Anh đưa tay ôm cô, ngồi xuống bên cạnh cô: “Lạnh không?”

Cô lắc đầu: “Không lạnh, hôm nay trời ấm, rất dễ chịu.”

Anh xoa đầu cô: “Sao ngồi một mình ở đây? Nhớ anh hửm?”

Anh nhếch môi cười xấu xa, Lăng Vi liền nghe ra vết bẩn trong lời nói của anh! Nhưng mà… không thể phủ nhận… vừa rồi cô thật sự nhớ đến ngày ấy bọn họ ở đây kích tình một đêm…

Che mặt. Cô vùi mặt vào hõm vai anh. Diệp Đình trầm giọng cười lên, anh vuốt tóc cô, thanh âm trầm thấp ôn nhu nói: “Vừa rồi Jame gọi điện thoại cho anh, nói bức tranh của em được Phương Chu Quốc Tế chọn vào vòng xuất sắc, ngày mốt còn có thể tranh giải quán quân, á quân, quý quân?”

“Ừ…”

Lăng Vi không có gì, nói: “Không sao, cũng không phải cuộc thi quan trọng gì, em chính là một tác giả manga, triển lãm tranh như vậy, em không hề nghĩ tới.”

Diệp Đình ôm cô, cằm đặt trên bả vai cô, mút tai cô nói: “Có cơ hội thì hãy nắm chắc. Bây giờ em vẫn là tác giả manga nhỏ. Nếu lần này tranh giải có thể nhận được giải thưởng lớn, danh tiếng em sẽ lớn hơn nhiều, sau này, giá trị con người em cũng có thể không chỉ tăng gấp mấy trăm lần.”

Lăng Vi bị anh hôn đến run rẩy…

Mỗi lần anh cắn rái tai cô, đều khiến cô run rẩy, ngay cả đầu ngón chân cũng run.

Cô đỏ mặt đẩy anh ra, bĩu môi nói: “Bức tranh kia… em cũng vẽ trên tường rồi, cũng không thể phá tường đi triển lãm.”

Diệp Đình cười nói: “Nếu em muốn thì tháo một mặt tường, có gì đâu? Toàn bộ trang viên đều là của em… Anh cũng là của em, cái nhà này, tùy em dày vò.”

Trong lòng Lăng Vi nóng lên.

Cô vươn tay ôm anh, hôn môi anh, giọng nói cũng mang theo mật ngọt: “Em biết anh tốt với em, em biết anh chiều chuộng em, nhưng bây giờ tháo tường cũng không kịp nữa.”
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]