Chương 681: Đang có chương trình gì vậy? ()
Cập nhật 3 năm trước
Lăng Vi run rẩy, cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh.
Ánh mắt của cô như sóng nước lưu chuyển, rực rỡ như thủy tinh dưới ánh sáng mặt trời.
Cô nhẹ nhàng mở miệng, dịu dàng gọi tên anh: “Diệp Đình...”
Anh dịu dàng nhìn về phía cô. Từ từ nắm lấy tay cô, đặt ở bên mép, cẩn thận hôn xuống.
Cả trái tim của Lăng Vi đều như tan thành nước, Diệp Đình... Sao anh lại tốt với em đến vậy?
Anh tốt với em như vậy, em phải yêu anh thế nào... mới có thể đền đáp được anh?
Mặc kệ mình bỏ ra bao nhiêu, cũng vẫn cảm thấy tình yêu của em, không đuổi kịp được một phần vạn của anh!
Diệp Đình, anh có biết không? Lúc anh dịu dàng bày tỏ tình cảm với em, lớp phòng ngự trong trái tim em từ từ sụp đổ, toàn bộ trái tim em đều trao hết cho anh. Trong lòng em, trong nỗi nhớ của em, tất cả đều là anh.
Cô đột nhiên nhón mũi chân lên, đưa tay ôm lấy cổ anh.
Lúc môi của cô càng ngày càng gần kề anh, Diệp Đình đặt đôi môi xuống đáp lại nụ hôn của cô, bá đạo si mê!
Anh chợt cảm giác được tình yêu bất tận trong trái tim cô, dường như muốn giao phó sinh mạng của cô cho anh!
“Tiên sinh, các khách mời đều đã đến đông đủ cả rồi, cậu có muốn mời bọn họ lên tầng hai hay không?”
Diệp Đình buông Lăng Vi ra, phất phất tay với Vương quản gia.
Quản gia Vương liền đi ra ngoài phòng khách.
Lăng Vi lấy đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ, nhìn quản gia Vương đi xuống phòng khách tầng một, nói với mọi người: “Hoan nghênh các vị đã đến Diệp gia, mời các vị cùng lên tầng.”
Quản gia Vương ôn nhã cúi người mời mọi người đi lên tầng hai.
“Được được được, cực khổ cho ông rồi.”
Quản gia Vương dẫn đường đi trước, ông ta bước lên chiếc thảm len màu trắng.
Lăng Vi nhìn đám người này bước từng bước lên thảm, trong đầu nghĩ, lại phải thay chiếc thảm này rồi.
Sau đó, quản gia Vương dẫn mọi người đi vào phòng triển lãm ở tầng hai.
Quản gia Vương kính cẩn nói: “Các vị, nơi này chính là phòng triển lãm, xin các vị cứ tùy tiện.”
“Được được được, xin ông cứ tự nhiên.”
Phòng triển lãm ở tầng hai, đặc biệt có phong cách, vô cùng lớn. Đây là căn phòng Diệp Đình cố tình giành ra cho tập đoàn đa quốc gia Phương Chu tổ chức buổi triển lãm.
Chờ lúc mọi người đi tới phòng triển lãm, bọn họ lại kinh hãi lần nữa, diện tích của nơi này rất lớn, hơn nữa phòng triển lãm nầy được bố trí vô cùng chuyên nghiệp, giống như phòng triển lãm thực sự vậy.
Những bức tranh được trưng bày ở trong phòng triển lãm này, đều là những tác phẩm xuất sắc trong cuộc thi lần này.
*
“ Anh, buổi triển lãm lần này khá thú vị.” Một người cô gái mặc chiếc váy thời thượng màu be kiêu ngạo hất cằm nói: “Chỉ là, không có một bức tranh nào có thể so sánh được với bức tranh của anh Mặc Phi.” Nói xong, cô ta quay đầu tìm gì đó ở trong đám người: “Anh Mặc Phi... còn chưa tới...”
Người dàn ông anh tuấn mặc bộ âu phục màu trắng thẳng thớm lãnh đạm nhìn vào bức tranh trên tường, quả đúng như em gái anh ta nói, những bức tranh ở đây, không có bức tranh nào có thể so sanh đực với bức “Thành phố phế tích” của Mặc Phi!
Triển lãm hội họa quốc tế, cũng chỉ là thế này mà thôi.
Cô gái đang đi vòng quanh một vòng trong phòng triển lãm, hơi thiếu kiên nhẫn nói: “Anh Đình đi đâu rồi? Anh từ bắc cực xa xôi chạy về tìm anh ấy, mà anh ấy lại trốn không thèm gặp anh.”
Người đàn ông nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén, tựa như đang cảnh cáo.
Cô gái lập tức ngậm miệng lại: “Em đi ra cửa nhìn xem, chắc anh Mặc Phi cũng sắp đến rồi.” Nói xong, cô ta chạy biến đi như một làn khói.
“Lão Thất!”
Người đàn ông mặc âu phục trắng nghe thấy có người gọi mình, nghiêng đầu sang, chỉ thấy Diệp Đình đang tiêu sái đi về phía anh ta.
Anh ta con môi cười, giang hai cánh tay với Diệp Đình, hai người nhiệt tình ôm nhau, Diệp Đình chăm chú nhìn anh ta: “Bắc cực đúng là thiếu ánh mặt trời, mới ngây người nửa năm ở đó, cậu đã trắng thành thế này rồi.”
Hàn Yến cười nói: “Là do quần áo thôi...”
Lăng Vi nhìn về phía người đàn ông âu phục trắng, thật lòng cảm thấy người này khá là thú vị. Vừa rồi Diệp Đình gọi anh ta là lão Thất, hẳn là anh em trong “Tổ đội mười người “?
Diệp Đình giới thiệu với anh ta: “Lão thập nhất, vợ tôi, Lăng Vi.”