Vào đúng một tuần sau, trên tàu điện, cô không bắt gặp hắn. Cô cũng không đến thư viện nên cũng chả biết liệu hắn có tìm cô hay không. Cô trờ về nhà sau một ngày cứ mãi hồi hộp lo lắng. Nigi thở dài, thả người trên chiếc ghế sofa êm ấm, nghĩ “Thật may biết bao. Xem ra hắn chán mình rồi. Cũng đúng thôi, bị mình phát hiện rồi mà, làm gì mà còn mặt mũi dám tìm mình nữa!” Vừa dứt dòng suy nghĩ, cô nghe có tiếng “Cạch” Ngổm đầu dậy nhìn ra cửa, bỗng cửa nhà cô tự nhiên mà mở ra, một người con trai bước vào. Cô quá đỗi ngạc nhiên không thốt lên được gì khi nhận dạng được kẻ biến thái mà cô vừa suy nghĩ tới đang đứng trước cửa cô. “Chuyện gì thế này? Sao hắn ta có thể vào nhà mình? Rõ là lúc nào mình cũng khóa cửa rồi mà?” Như đọc được suy nghĩ của cô qua trạng thái, hắn cười nhếch mép, bước lại gần cô.