Sao mà đường đột mà bất ngờ quá, Nigi còn chưa kịp hình dung được chuyện gì đang xảy ra. Tuy không phải lần đầu nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy rất ngượng ngập mỗi khi Fuu chạm vào. Lần này, cậu nhẹ nhàng hơn, không quá cố gắng thật mạnh mẽ, vì có lẽ, trong khuôn nhà này chỉ có hai người, không sợ ai chen ngang hay cản trở.Những ngón tay tinh nghịch ấy không ngừng làm Nigi đỏ ửng mặt. Cậu cứ quấn lấy cơ thể mềm mại đó trong khi cô liên tục cố gắng dùng tay đẩy Fuu ra. Cô rên lên, đau, nhưng chẳng thể dừng được tên biến thái kia, đành nhắm tịt mắt trong khi cậu kết thúc một ngày của cô.