“Anh sẽ về sớm, ở nhà ngoan nhé!” Fuu hôn nhẹ lên môi Nigi, rồi vẫy tay chào cô. Hôm nay anh quả thật bị cô làm cho một phen quá bất ngờ. Lòng anh vui sướng lạ thường. Điều anh mong muốn nhất bây giờ, là nhanh chóng hoàn thành việc học ở trường rồi quay về nhà với Nigi của anh.
“Anh về rồi!” Nigi cười tươi trong căn bếp với một dĩa đồ ăn trên tay. Cô quả không bao giờ làm anh thất vọng mà đỗi lại là một sự hạnh phúc vô cùng. Như một cặp vợ chồng chính thức, cô ở nhà dọn dẹp, chuẩn bị đồ ăn đợi anh về cùng thưởng thức chung.
Sau hơn hai năm xa cách, chắc chắn sẽ không thể nào nhịn được lòng muốn chạm vào người ấy. Đúng vậy, cái cảm giác đó, muốn chạm, nhiều, nhiều, và nhiều hơn nữa. Dù ôm nhau, hôn nhau cả ngày cũng không đủ để trao hết tình cảm thương yêu kèm nhung nhớ bấy lâu.
“Đau...ah....nhẹ thôi anh...” Nigi kêu lên khi Fuu vừa bắt đầu đưa vào bên trong. “...Anh...chưa làm gì mạnh cả?” Fuu khá ngỡ ngàng. Đây đâu phải là lần đầu của cô? Là do anh to lên, hay do cô khít lại. “Em...không biết...” Nigi ngượng ngùng với cơn đau không dự đoán trước.
Fuu nhích một tí “Đau lắm không? Đau như thế nào?”. “Không...không đau lắm ah... đỡ hơn lần đầu...” Fuu chăm chăm nhìn Nigi, rồi nghiêm túc hỏi “Liệu có sao kh...” Chợt, cô ôm lấy cổ anh, mặt đỏ bừng “Em...sẽ không sao đâu!” “Em chắc chứ?” “Chắc chắn!”
Lời khẳng định mạnh mẽ của Nigi khiến Fuu cảm thấy an tâm hơn. “Vậy thì, anh tới đây” Dứt câu là những lần ra vào ồ ạt của một cậu con trai lâu ngày nhớ mong người yêu. Cô gái cũng không ngừng siết chặt tay vào vai cậu, cắn răng. Có một chút gì đó, đau, có lẽ là do lâu rồi không làm chuyện ấy nên không quen.
Cảm giác thân thuộc khi ấy trở về trong giây phút nồng nàn. Đến rồi, cái sự kích thích dồn dập đến và hoàn toàn không thể ngắt quãng bởi vì bất kì lí do nào. Họ ôm lấy nhau, thật chặt. Họ hôn lấy nhau, thật ướt át. Họ không thể ngừng khi cuộc đua đang trên đà đi lên. Sắp rồi, sắp tới nơi rồi, sắp đến nơi có dải băng đó quấn quanh ghi dòng chữ “Tới đích”.
Không ai nhắc ai, họ tự khắc im lặng, để cảm nhận từng giọt mồ hôi nhỏ giọt, từng hơi thở ấm áp, từng cái sung sướng, cái ra vào của nhau. Rồi, đến rồi, anh ôm chặt cô, siết lấy bàn tay cô, đẩy thật mạnh. Ra rồi, những tinh linh nhỏ bé của anh, ra rồi.
Cả hai thở hổn hển nằm gục trên giường. Fuu nhẹ ôm Nigi vào lòng. Hoàn toàn không làm phụ lòng người con gái của mình, Fuu khiến Nigi dường như không thể di chuyển, cơ thể nhỏ bé nằm gọn trong vòng tay anh.
Hạnh phúc dâng tràn, vui sướng tột độ, không biết dùng lời nào để diễn đạt.
“Ayman đã bay rồi ư?” Fuu hỏi khi Nigi ngỏ lời. “Vâng, cách đây khoảng một năm, anh ấy bay về quê cha để nối nghiệp lớn ở đấy” “Em có đi tiễn cậu ấy?” “Có chứ!” “Thế mà chẳng nói với anh một lời” “Chắc tại anh ấy bận quá nhỉ, hihi”
Cô nhớ lại, tại ga sân bay quốc tế, cô trao cho Ayman một món quà do cô tự làm. Một hộp bánh socola, bánh bông lan, bánh quy đủ các loại. Mong rằng món quà nhỏ ấy có thể giúp anh hài lòng cũng như lời chúc anh thành công trên sự nghiệp của mình. Cô nhớ lúc đó, sau khi vẫy tay chào và cả hai quay lưng đi, đột nhiên anh quay lại, ôm chầm lấy cô từ phía sau. Cô có thể thấy rõ sự lưu luyến của anh. Có tiếng thút thít, anh khóc ư? Cô chạnh lòng, không biết nói gì, đành an ủi vài lời. Nhưng, càng nói, anh càng siết cô chặt hơn. Biết làm sao giờ, cô đành nhẹ nhàng chạm vào tay anh, khẽ “Ayman ah, anh...” “Suỵt, thứ lỗi cho anh” Dứt lời, anh nâng cằm cô lên, đoạn hôn lên môi cô thật dịu dàng. Nigi ngẩn người, mặt đỏ lên, muốn đẩy anh ra, nhưng lo rằng. Cô nhắm mắt lại, nắm chặt lấy áo anh. Vài giây sau, Ayman khẽ buông tay, đôi mắt ngượng ngùng nhìn đôi gò má ửng hồng đáng yêu của cô, ánh mắt không dám nhìn thẳng vì ngại. Anh cúi gập đầu vào vai cô, khẽ hai chữ “Xin lỗi, và cảm ơn em!” Nói rồi, anh đứng thẳng dậy, miệng cười tươi, vẫy tay chào, rồi nhanh chân bước đi.
Khi lên tàu điện ra về, cô chợt nhận được tin nhắn từ Ayman [Chuyện lúc nãy, là anh ích kỷ, mong em thông cảm huhu! Nhưng mà, em đừng nói Fuu nhé! Kẻo cậu ấy bay tận đây chặt đầu anh chết mất!]. Ngơ ngác một hồi, Nigi bật cười. Cô nhìn qua ngoài cửa sổ, nhìn lên bầu trời trong xanh, một chiếc máy bay ngang qua. Cả hai người họ, đều đi cả rồi