Đêm nay trăng khuyết, không tròn, nhưng vẫn soi sáng rõ cả một bầu trời đêm. Chỉ có hai người, dựa vai nhau giữa biển cát mênh mông. Mặt biển lấp lánh dưới ánh trăng mờ ảo.
“Nigi này” Anh siết chặt eo cô. “Vâng?” Cô vẫn thản nhiên đáp.
Tại sao lại hồi hộp thế này, không phải đã chắc chắn rằng... Không phải là lần đầu, nhưng tim anh dường như loạn nhịp. Môi không thể mấp máy dù chỉ một từ.
Thấy Fuu cứ mãi im lặng không trả lời mà chỉ nhìn về phía biển xa xăm, Nigi thắc mắc “Anh sao thế?”
Fuu liếc mắt xuống nhìn Nigi, khuôn mặt vẫn giữ vững sự lạnh lùng. Cô nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu. Môi anh vừa hé ra một tí thì chợt lại khép vào. Lắc nhẹ đầu, anh khẽ “Không có gì”
“Anh không sao chứ?” Nigi lo lắng, một tay chạm vào vai anh, tay còn lại đặt lên ngực anh. Chợt, cô bất ngờ khi cảm nhận được, tim anh đập dồn dập liên hồi, tốc độ nhanh hơn bình thường. Tại sao lại như vậy? Anh đang nghĩ gì vậy? Chuyện gì lại khiến tim anh phải hối thúc như vậy? Anh liệu có ổn chứ? Anh có đang giấu cô gì chăng? “Sao...sao tim anh đập mạnh vậy?” Nigi hỏi, chau mày.
Fuu vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh băng “Không có gì mà” “Em không tin!” Nigi đáp lại dữ dội “Nếu không có chuyện gì thì sao anh lại...”
Fuu nhìn cô giận dữ một hồi, cúi mặt, thở dài. Nigi phồng má “Rốt cuộc anh có nói không hả?” Fuu im lặng một hồi, rồi nhỏ tiếng “Không”.
“Tại sao? Em có gì giấu anh đâu chứ!?” Nigi bắt đầu lớn tiếng. “Nhưng mà, chuyện này anh khó nói lắm” “Fuu à, là em mà! Sao lại khó nói chứ? Không phải trước giờ chúng ta đều luôn chia sẻ mọi chuyện với nhau sao?” “Nhưng mà...” “Nhưng mà sao?”
Giọng Fuu nhỏ dần “...anh sợ...”
Nigi bắt đầu hoang mang. Fuu sợ, rốt cuộc là anh sợ điều gì? Không lẽ... cô bắt đầu nghĩ đến những cái xui xẻo nhất có thể xảy ra với anh. Anh vô sinh? Không, cái đó chẳng quan trọng. Anh bị đuổi học? Hoàn toàn không thể, anh ấy rất cố gắng cơ mà. Anh bị bệnh nặng khó chữa? Ôi, đừng chứ, cô hoàn toàn mong chuyện này làm ơn đừng xảy ra. Anh đã yêu người mới? Đừng, làm ơn đừng nói với cô lời đó, cô sẽ...
Mặt Nigi tái xanh với những suy nghĩ trong đầu.
“Nè, em ổn chứ?” Fuu nhéo má Nigi khi khuôn mặt cô trở nên thất thần. Cô nhìn chằm chằm vào Fuu, hét to “Giờ anh có nói không!!??” “Anh...” “Nếu anh không nói thì tôi về trước!” Nói rồi, cô quay lưng đi.
Hình như là giận thật rồi. Fuu vội bắt lấy tay Nigi lại. “Em thật sự muốn nghe?” “Không cần nghe nữa!” Cô bắt đầu dỗi. Fuu khẽ cười, kéo Nigi lại gần, ôm vào lòng “Không phải anh không muốn nói, mà là, hơi khó...” Nigi thậm chí không thèm nhìn vào mặt Fuu.
Nắm chặt bàn tay, anh lấy hết can đảm, thì thầm vào tai cô “Em có nhớ...”