Fuu thả lỏng cơ thể đầy thương tích của mình trên chiếc sofa êm ái ngày nào. Nigi cởi dần từng chiếc cúc áo ra, thoa thoa thuốc vào vết thương của anh. “Ráng chịu đau một chút nha”, Nigi lên tiếng báo. Fuu nghiến răng mạnh, chịu đựng trong khi Nigi đang băng bó chỗ đau cho anh thật cẩn thận. “Anh ăn gì chưa, hay tôi làm gì đó cho anh ăn nhé?” Nigi hỏi, nhưng Fuu chỉ im lặng. “Ưm...để tôi đi lấy thuốc giảm đau cho anh.” Cơn đau có vẻ giảm xuống phần nào rồi, nhưng Fuu vẫn chẳng nói một lời nào, gương mặt lạnh tanh.