Tức giận, nhưng cô chẳng có hứng đánh hay chửi kẻ bị thương, cô đứng dậy, định quay lưng bỏ đi thì lập tức bị Fuu kéo tay lại, ngã vào người anh. Fuu liền đổi tư thế, đè Nigi xuống, đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào gương mặt cô. “Này! Anh bị thế mà vẫn không bỏ được cái thói biến thái của mình à?”, Fuu vẫn không đáp, nhẹ đưa tay vuốt mái tóc cô, rồi ôm hôn lấy cô. Nigi nhẫn nhịn, Fuu nhân cơ hội giữ chặt lấy hai bàn tay cô, đưa môi xuống vùng cổ, lướt nhẹ trên ấy. Chợt, mọi thứ im lặng đi. Nigi cảm thấy là lạ, cái cảm giác hồi trước, cảm giác khi anh chạm vào người cô bỗng đâu mất rồi. Cô nhìn lại thì thấy, Fuu đã ngủ gục trên lòng ngực cô. Nhìn gương mặt tuấn tú của Fuu đang ngủ ấy, Nigi vừa thấy ngại, vừa muốn nực cười. Giờ mà cô chuyển động, sợ là sẽ khiến anh giật mình, nên Nigi quyết định nằm yên đấy, một tay xoa lấy mái tóc anh, một tay choàng qua ôm lấy phần lưng vững chãi ấy. Thế rồi, cả hai chìm vào giấc ngủ.