Nigi, vẫn ngồi đó, trên chiếc sofa, co chân lại run lên vì hành động quá dữ tợn của Fuu. Cô vẫn còn chưa lấy lại bình tĩnh, bối rối cảm ơn Fuu. Anh không thèm nhìn Nigi, thậm chí còn không thèm phản ứng lại lời cảm ơn của cô, bước chân đi, đóng sầm cửa lại.
Fuu cảm thấy nhói nhiều hơn là tức. Anh không ngờ rằng Nigi vẫn còn cảm giác, vẫn còn lo lắng cho cái tên vừa nãy. Anh đã nghĩ rằng cô chắc hẳn có tình cảm với anh rồi, vậy mà, cô lại bỏ anh một mình, chạy đi tìm cái tên đã từng vứt bỏ cô ấy. Fuu cắn răng, hình ảnh của kí ức hiện về. Cảnh mà mẹ anh bị đám côn đồ bắt hiếp, ba anh vì muốn cứu mẹ mà bị bọn chúng đánh chết. Anh trai anh, cũng vì muốn bảo vệ cậu em trai của mình, nên đã lấy thân mình làm bia đỡ đạn cho Fuu chạy đi. Fuu từ nhỏ đã phải đi ăn xin, may thay có lần cứu được cô con gái của một đại gia nhà giàu thoát khỏi đuối nước, anh được nhận vào là con nuôi. Người con gái đó, không ai khác là Gin. Mỗi tháng, anh đều nhận được tiền từ ba Gin đưa cho để mướn trọ, ăn uống. Anh không vì thế mà lạm dụng tiền của gia đình Gin, nên tìm thêm rất nhiều việc làm lặt vặt thêm. Định mệnh cho Fuu gặp Nigi. Khi anh gặp Nigi, thì anh như bị sét đáng trúng tim vậy. Một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu trong bộ váy ngắn tươi tắn lấp lánh trong bầy đom đóm. Nhưng cũng xui xẻo thay, đêm đó, trăng tròn, giống như đêm mà anh bị mất người thân của mình vậy. Thú tính trong lòng nổi lên, anh đã không kìm được bản thân, thế nên mới gây ra chuyện đáng tiếc cho Nigi. Nhưng mà, nhờ vậy, bây giờ, anh mới có cơ hội tiếp xúc với cô. Khuôn mặt tươi cười của Nigi, những hành động đáng yêu, những cử chỉ tinh nghịch, những câu nói ngọt ngào và cả những lúc Nigi bối rối trong vòng tay anh, tất cả như vỡ tan cả đi. Cứ nghĩ rằng, mình sắp tìm được người quan trọng trong đời rồi thì mọi hy vọng vụt tắt đi chỉ trong phút chốc.