Giờ ra chơi dài, Nigi tranh thủ chạy xuống khu lớp 12, thở hồng hộc đứng trước lớp 12x, lớp mà Fuu học. Tim cô đập thình thịch lo lắng, chẳng biết liệu mình có làm tốt không đây. Xung quanh cô toàn là các anh chị lớn hơn cả hai tuổi, nếu như bị bắt gặp hay nghi ngờ, mọi người hẳn sẽ tung tin đồn về cô ra khắp trường. Huống hồ, Fuu còn là một chàng điển trai khá nổi tiếng. Điện thoại gọi thì không bắt máy, nhắn tin thì chả trả lời, Nigi cứ thế mà sốt ruột cả thôi. Thế nhưng, chờ, sao chẳng thấy Fuu bước ra nhỉ. Nigi ngó ngó vào lớp xem liệu anh có ngồi trong đấy không. Cũng không. Thấy có người cứ dòm vào lớp mình mãi, một cậu học sinh ra hỏi “Em tìm ai à?” Nigi ấp úng “À...em tìm...Fuu ấy ạ...” “À mấy nay cậu ấy hay trốn tiết lắm. Hồi nãy cũng vậy.” “Trốn tiết ạ?”, Nigi ngạc nhiên khi nghe thế. Cô cứ tưởng, Fuu phải là hình mẫu lý tưởng của nữ sinh chứ. Anh chàng cùng lớp kia nhìn Nigi cười híp mắt “Ừa em à. Dạo này mới thế thôi. À xem ra danh tiếng cậu ta không tồi nhỉ, chả bù cho anh. À em có quà gì muốn đây hắn ta không, anh đưa giùm ch...”, chưa kịp nói hết câu, anh đã phát hiện ra Nigi đã chạy đi từ lúc nào rồi. “Ái chà, cô bé này, đáng yêu nhỉ. Đồ Fuu đó sát gái chả tha em nào!”