Tiếp tục với cuộc trò chuyện dầu sôi lửa bỏng của ông bố và Fuu. “Chưa có bằng sao lại đi làm gia sư?” “Cháu muốn có thêm tiền để đi học ạ” “Vậy tại sao lại dạy con gái tôi?” “Vì em ấy nhờ ạ” “Một tháng bao nhiêu?” “Dạ tính theo giờ ạ” Ông vẫn còn tỏ vẻ nghi ngờ hai thầy trò họ. “Thôi, hai đứa vào học đi!” “Cháu cảm ơn ạ!” Rồi, anh đứng dậy, bước vào phòng bếp, ngồi đó, lấy sách tài liệu ra. Nigi cũng cuốn theo vở kịch ấy, vội chạy lấy sách vở của mình xuống học cùng “thầy” Fuu.
Hai “thầy trò” chăm chú làm bài rồi giảng cho nhau nghe vì bên ngoài kia, hai người lớn vẫn đang dõi theo họ, đặc biệt là ông bố, mãi không rời một giây. Lợi dụng việc hỏi bài, Nigi khẽ nói nhỏ “Này, sao anh lại tới đây?” “Để lấy đồng phục, anh để nó ở đây hết rồi” “Ngốc! Sao anh không nói em lén đem ra cho! Đâu cần cất công...” “Anh nhớ Nigi của anh nữa!” Đang tính trách móc hay giận dỗi một tí thì những câu nói của anh khiến cô hoàn toàn bị xoa dịu ngay. Người gì đâu mà dẻo miệng hết sức, Nigi ngượng liếc mắt sang chỗ khác. “Với lại...” Fuu tiếp lời “Anh cũng muốn gặp mặt họ. Dù gì cũng là bố mẹ anh mà” Nigi hơi bỡ ngỡ một chút “Sao là bố mẹ anh cơ?” “Bố mẹ vợ” Nhìn gương mặt Fuu điềm tĩnh nói ra những lời đó khiến Nigi phát đỏ chín cả người lên. Anh ấy... không lẽ tính đến chuyện đó luôn rồi sao! Điều này quả thật, Nigi chưa hề dám nghĩ tới. Cơ mà, không hiểu sao, vừa bối rối, mà cũng hạng phúc lắm.