Chín giờ, từ ngoài phòng khách vọng vào tiếng của ba cô “Trễ rồi đấy, hai đứa không nghỉ à?” Lúc này cả hai mới để ý, nãy giờ chăm chú vào nhau mà quên mất thời gian. Fuu nghiêm nghị cắp tập sách đứng dậy “Vậy học tới đây thôi!” Rồi anh đi ra ngoài, cúi đầu chào hai người họ rồi bước ra khỏi cửa. Nigi vội chạy lên phòng, giả vờ như cất sách vở rồi vội lấy một bộ đồng phục của anh, đứng từ lan can cửa sổ, nhỏ giọng kêu “Fuu Fuu Đồ anh nè!” Anh giang hai tay ra, cô liền ném xuống rồi vẫy tay đi vào trong. Cô chạy vội xuống cầu thang, nơi ba mẹ cô đang ngồi đợi trong phòng khách, cùng nhau trò chuyện.
Tới giờ ngủ rồi, Nigi vươn vai lên phòng. Ba mẹ cô ngủ phòng bên cạnh, phòng lúc trước của ông bà. Sải người trên giường, Nigi liền nghĩ tới anh chàng kia “Chả biết anh ta sao rồi nhỉ?” Hôm nay thấy trống trống vắng vắng, diện tích giường hình như cũng rộng ra hơn thì phải. Cô mở điện thoại lên, tính nhắn tin hỏi thăm anh thì thấy có tin nhắn đến từ anh. Lật đật mở ra, cô hoảng hồn khi đọc những dòng tin của anh [Đồ ngốc Nigi kia! Em không đưa đồ lót thì sáng mai tôi thả rông đến trường à?] Lúc đó gấp quá, cô quên bén là...con trai cũng cần phải có đồ lót. Phì cười, cô ôm bụng, ráng nhắn lại [Em xin lỗi! Làm sao để em đưa anh giờ?] Cô đang lục lại chỗ để đồ của anh thì đã có tin trả lời [Ngoài cửa sổ] Nigi vội chạy ra chỗ lan can khi nãy. Fuu đang đứng đó, chau mày cau có liếc mắt lên nhìn Nigi khiến cô bật cười hả hê ra. “Anh đứng đó nãy giờ à...Đợi em xíu...” Cô vừa nói vừa cười trong giàn nước mắt sặc sụa trong khi Fuu chỉ biết im lặng ngước nhìn người con gái đang cười trêu anh đó. “Nè nè!” Nhỏ tiếng, Nigi một lần nữa ném xuống đồ lót của anh. Gương mặt vẫn lạnh lùng không thay đổi, anh không nói gì, thay vào đó là tiếng kêu của điện thoại Nigi vang lên với dòng chữ [Mai cẩn thận anh!]