Cô cảm thấy dường như chính mình không thể nhìn ra biểu cảm của Diệp Kinh Đường nữa.
Bên dưới lớp mặt nạ đường hoàng đó, rốt cuộc tâm hồn anh ta phải bẩn thỉu đến mức nào…? Diệp Kinh Đường nhìn Khương Thích bị đè ở trên giường của anh ta, người đàn ông bước đến, vươn tay ra, vặn đứt một chiếc cúc áo phía dưới gáy của cô.
Toàn bộ cơ thể Khương Thích run lên từng đợt.
“Buông tôi ra.” cô gần như hét lên nói.
Nhưng Diệp Kinh Đường tỏ ra không hề khoan nhượng mà xông lên xé quần áo của cô ấy ra, thậm chí anh ta còn phớt lờ sự có mặt của nhóm vệ sĩ, Khương Thích yếu ớt vùng vẫy, toàn thân đều bị nổi da gà.
Diệp Kinh Đường nắm lấy cằm cô và cười: “Cô có biết tại sao tôi luôn không muốn chạm vào cô không?” Vì anh ta chế rằng cô rất dơ bẩn, bởi vì anh ta sử dụng cô như một công cụ, cô chỉ là một công cụ để quan hệ tình dục với người khác, mục đích là để đạt được công việc kinh doanh mà anh ta mong muốn. Vì vậy, anh ta vốn dĩ
không bao giờ muốn chạm vào cô.
Nước mắt của Khương Thích âm thầm rơi xuống: “Bởi vì tôi đã từng là tiểu thư số một của thiên hạ.”
“Có một chút tự hiểu giá trị của chính mình, rất tốt.”
Diệp Kinh Đường cười vui vẻ, vỗ vỗ vào mặt Khương Thích: “Bởi vì cơ thể này của cô từ lâu đã bị những đối tác của tôi hủy hoại rồi, Khương Thích, tôi không thích đi một đôi giày bị rách.”
Nghe mà xem, anh ta không cần phải ra tay, chỉ cần nói một vài câu, liền có thể cửa vài nhát vào tim cô!
Đôi mắt Khương Thích đỏ như máu: “Nhưng người bảo tôi ái muội với những đối tác đó cũng chính là anh.” Anh ta dùng sắc đẹp của cô như một vũ khí, để cô ấy ra mặt và bảo cô phải chịu đựng. Anh ta luôn cho rằng Khương Thích có thể ngủ với bất cứ ai vì anh.
Nhưng anh không bao giờ nghĩ rằng, Khương Thích đã nhiều lần vì một mối làm ăn của anh mà hết lần này đến lần khác uống rượu nhiều đến nỗi nôn ra máu, chỉ vì có thể khiến đối tác có thể ký hợp đồng.
Cô ấy bảo vệ bản thân từng li từng tí, bảo vệ danh tiếng cực kỳ rách nát của mình, nhưng điều mà cô ta nhận được chính là sự sỉ nhục không hề có nhân tính của Diệp Kinh Đường.
Anh ta tách ra hai chân của cô ra, Khương Thích khóc đến khàn cả giọng: “Nếu anh đã cho rằng tôi là người dơ bẩn thì đừng có mà đụng vào tôi!”
“Dạo này tôi thấy cô cũng to gan lắm đấy.” Diệp Kinh Đường đùa giỡn nói: “Cô ái muội với Dư Tiêu, lại có một mối quan hệ không rõ ràng với cái tên mặc đồng phục đó, có phải cô đã quên chủ nhân của mình là ai rồi không?”
“Tôi đã từ chức rồi…” Khương Thích vừa khóc vừa run lên: “Tôi không phải là chó, tôi là người đang sống sờ sờ, Diệp Kinh Đường, cho dù là anh đang thương hại tôi, tôi cũng không muốn cứ tiếp tục ở bên cạnh anh như một con chó nữa!”
Nhóm vệ sĩ xung quanh vẫn đứng im, khuôn mặt không hề có chút biểu cảm, dường như Diệp Kinh Đường không hề quan tâm đến việc Khương Thích có bị người khác nhìn thấy hay không. Anh ta cởi hết quần áo và còng tay chân cô lại. Khương Thích đã phải vùng vẫy đến sức cùng lực kiệt. Bị người khác nhìn một cách nhục nhã như vậy, thà để cô chết đi còn hơn!
“Diệp Kinh Đường, anh buông tôi ra, đừng có chạm vào tôi!”
Đôi mắt cô đỏ hoe: “Nếu anh cho rằng mình rất ghê gớm khi cứu được tôi, vậy thì tôi sẽ trả cái mạng này lại cho anh!”
Đồng tử của Diệp Kinh Đường mạnh mẽ co lại, con ngươi màu hổ phách dần dần tràn ngập cảm xúc khiến Khương Thích cảm thấy run rẩy.
Anh ta bật cười, nụ cười có vẻ đàng hoàng nhưng cách nói chuyện lại rất cay nghiệt: “Khương Thích, cô không có tư cách để so với con chó. Loại người như cô, có chết rồi cũng chẳng có ai thương tiếc đâu.”
Chỉ với vài từ, cô liền trở nên nhợt nhạt như bị sét đánh, như thể cô ta đã rơi vào một cơn ác mộng không bao giờ tỉnh lại. Khi Diệp Kinh Đường tiến vào, dưới thân cô truyền đến cảm giác đau nhói, Khương Thích không kìm được rên lên.
Đôi mắt cô ta bị nhòe đi vì nước mắt, những từ cô thốt ra đều bị đứt quãng: “Đau… Cứu tôi với.”
Cô hỗ cứu, nhưng ngược lại lại khiến cho Diệp Kinh Đường cảm thấy hài lòng.
Khi người đàn ông này muốn cử động, ánh mắt nhìn thấy một vết máu nhỏ trên khăn trải giường dưới thân, lúc này đôi mắt tinh xảo của anh ta nhìn chằm chằm vào vết máu đó, toàn cơ thể anh ta cảm thấy như anh ta đã gặp phải kiếp nạn nào đó vậy, không thể nào cử động được!
Anh ta quay đầu tỏ vẻ không tin, vươn tay hung hăng bóp cổ Khương Thích: “Cô còn trinh sao? Cái màng này cô làm ở đâu?”
Ánh mắt Khương Thích trùng xuống, cô không trả lời mà nhìn chằm chằm vào Diệp Kinh Đường, vẻ mặt của cô khiến anh ta lạnh sống lưng.
Sau đó, cô nhếch miệng cười, cô nói như thể quyết đấu tranh đến cùng. “Diệp Kinh Đường, tất cả những điều này, bây giờ đã đúng theo những gì anh muốn rồi đấy.”