Tối muộn, cô nhận được một cuộc gọi từ Khương Thích.
Đường Thi vừa bấm nghe liên hồi hộp, nói: “Cậu trả tiền xong liền đi đâu vậy? Làm tớ sợ chết khiếp, cậu có biết không hả! Tớ còn tưởng rằng cậu bị người khác bắt cóc đấy!”
“Tớ đang ở dưới lầu, lát nữa cậu giúp tớ mở cửa.”
Giọng nói của Khương Thích rất khàn, không giống với phong cách hoạt bát thường ngày của cô ấy, năm phút sau, Đường Thi đi đến mở cửa, đúng lúc đó cô nhìn thấy Khương Thích đang đứng ở ngoài cửa với khuôn mặt tái nhợt.
Đôi mắt cô ấy vẫn còn ngấn lệ: “Đường Thi, tớ…”
Những vết đỏ tím đó trên cổ cô ấy khiến cả trái tim Đường Thi cảm thấy đau đớn, cô không nói lời nào, chỉ bước đên và ôm lấy Khương Thích, một lúc lâu sau mới thì thào nói: “Không sao rồi… không sao rồi, không có việc gì cả, cậu quay về là tốt rồi… Tớ còn tưởng cậu sẽ bị anh ta giam lại đấy.”
Khương Thích dựa lên vai Đường Thi và khóc một trận, lúc này Đường Duy đã ngủ say trong phòng, lúc Khương Thích trở về đã quá muộn, Đường Thi cũng hơi mệt vì phải chờ đợi, cô đưa Khương Thích về phòng. Hai người họ nằm trong chăn co rúm người lại, Khương Thích vẫn không ngừng nức nở.
“Được rồi.” Đường Thi thấy Khương thích như vậy, cảm thấy thực sự đau lòng: “Quên đi, Thích Thích, cậu có muốn cùng tớ đến một thành phố mới không?”
Khương Thích ngẩng đầu lên, ánh mắt cô ấy trống rỗng: “Không thể được đâu, Diệp Kinh Đường sẽ không buông tha cho tớ đâu…”
“Tớ đã từng vượt qua được.” Đường Thi nhìn khuôn mặt của bạn mình: “Vì thế nên cậu cũng sẽ vượt qua được thôi.”
Khương Thích nhìn chằm chằm Đường Thi hồi lâu: “Chúng ta chờ giải quyết xong những việc ở văn phòng xong. cùng nhau đi đến một nơi khác nhé.”
Đi thôi, rời khỏi thành phố này, rời khỏi một thành phố nơi có những người đàn ông mà họ sợ hãi.
Đường Thi gật đầu nói: “Được rồi! Cậu có năng lực hành chính rất tốt, còn mình thì biết thiết kế. Chúng ta đi đâu cũng không sợ không có đồ ăn, cậu cũng đừng khổ sở vì Diệp Kinh Đường nữa.”
Nước mắt Khương Thích lại rơi xuống: “Đường Thi, trên đời này, có tình cảm là có thể sống với nhau suốt đời sao?”
Đường Thiên nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhẹ nhàng nói: “Trên đời này điều khó lường nhất chính là tình cảm. Chỉ cần cậu kiềm chế được trái tim của mình thì sẽ không đau đớn nữa.”
Khương Thích ra vẻ tàn nhẫn: “Nhưng tớ không cam tâm… Tớ muốn khiến cho Diệp Kinh Đường phải đau khổ… cũng giống như tớ hy vọng cậu thuần phục Bạc Dạ, mặc dù hắn là một tên cặn bã, nhưng tớ hy vọng cậu có thể thuần phục được một con ngựa hoang như hắn.” ”
Kể từ đó, anh ta sẽ bị mắc kẹt trong nỗi đau không thể nguôi ngoai suốt cuộc đời.
Đường Thi khẽ cười: “Được rồi, chuyện sau này thì sau này nói, Diệp Kinh Đường sớm muộn gì cũng sẽ hối hận, giống như Bạc Dạ đã hối hận vậy.”
Khương thích nắm lấy tay Đường Thi, hai người phụ nữ ấm áp tựa vào nhau an ủi đối phương, hàng lông mi của cô ấy run run, nói với Đường Thi. Tớ muốn bọn họ mất hết tất cả, tớ muốn bọn họ phải sống một cuộc sống khổ cực, không có gì cả. Tớ muốn bọn họ phải bần cùng, nửa đêm mơ mơ màng màng thức giấc, tất cả những gì họ nghĩ đến đều là cuộc sống tốt đẹp của chúng ta!
Ngay lúc đó, trong mắt Khương Thích hiện lên một tia căm hận khiến người khác phải kinh ngạc, cô ấy nói: “Đường Thi, cậu phải giúp tớ, cậu nhất định phải giúp tớ!
Đường Thi kiên định nhìn cô ấy nói: “Nếu như một ngày nào đó, cậu đi đến nước đường cùng, cần một người có thể giúp cậu ra tay, vậy thì Khương Thích, người đó không thể nào là Diệp Kinh Đường được, chỉ có thể là tớ mà thôi.”
Trò chơi nuôi dưỡng tình yêu của phòng làm việc đã ra mắt thị trường được một tuần và nhanh chóng nhận được lời khen ngợi từ hàng nghìn cô gái. Thậm chí, có một chủ đề dành riêng cho trò chơi này trên Weibo. Rất nhiều người đã lên đó bàn tán, nói về trải nghiệm khi chơi trò chơi của mình. Cốt truyện của những thiếu nữ ấy đã hoàn toàn đáp ứng được nhu cầu về tình yêu của họ, và ngay cả những ngôi nhà ma cũng được thu hút. Một số chàng trai lớn cũng tải trò chơi nuôi dưỡng này, thả tim cho những nam chính cùng tính cách với mình.
“Chết tiệt, chàng chủ tịch này thật đẹp trai quá đi!”
“Tôi muốn theo đuổi bác sĩ!”
“Tôi thấy mình xong đời rồi… chết rồi, tôi thấy chú cảnh sát ấy đẹp trai quá, bộ đồng phục đó thật là cám dỗ!” Vô số bình luận tốt, Đường Thi vô cùng hài lòng, thế nhưng một bộ phận khác của phòng làm việc đã xuất hiện vấn đề.
Vấn đề này đến từ một người trong bộ phận tiếp thị.
Khương Tích… đã chết rồi.