Cuộc sống đã không hề dễ dàng rồi, lại còn gặp phải hệ thống dở hơi này nữa, đúng là họa vô đơn chí.
Có điều, trong lòng Ninh Thư cũng vẫn phải cảm ơn hệ thống, trong lúc nguy cấp không có ai tương trợ, 2333 đã bất chấp hiểm nguy có thể bị format để cứu mình, trong lòng Ninh Thư thực ra rất cảm kích, nhưng cũng không thể loại bỏ ý nghĩ 2333 là đồ phế phẩm.
Ninh Thư đánh giá hoàn cảnh xung quanh, bản thân đang ở trong một phòng làm việc nhỏ, nhìn qua cửa sổ có thể nhìn thấy một vài công nhân đang đi tới đi lui ngoài kia.
Ninh Thư có cảm giác toàn thân rất mệt mỏi, cổ họng khô rát, cảm thấy bản thân như nhẹ bẫng đi, hơn nữa người cũng rất mệt, cứ như cơ thể này đã một ngày rồi không được ngủ.
Ninh Thư bước đến máy lọc nước rót một cốc nước, uống hết một cốc nước to để làm tan biến cảm giác khô rát trong cổ họng, xoa xoa trán một hồi, gân ở phía thái dương bỗng giật giật rất đau.
Cảm nhận thấy cơ thể mình hiện tại không được ổn, Ninh Thư miễn cưỡng tiếp nhận kịch bản dành cho mình.
Nhân vật lần này có tên là Từ Văn Lãng, là một luật sư, cách đây không lâu có nhận một vụ án, để giải quyết vụ án này nên đã bận rộn mấy ngày nay, cũng đã thức thông hai đêm rồi.
Nhân vật chính của câu chuyện này không phải là Từ Văn Lãng, mà là bạn thanh mai trúc mã của Từ Văn Lãng, tên là Hạ Hiểu Mạn.
Hạ Hiểu Mạn nhỏ hơn Từ Văn Lãng vài tuổi, Hạ Hiểu Mạn cũng là mục tiêu phấn đấu của Từ Văn Lãng.
Cũng không nằm ngoài dự đoán, Hạ Hiểu Mạn và Từ Văn Lãng giúp đỡ nhau rất nhiệt tình, vốn dĩ đã quá hiểu nhau, tình cảm của hai người cũng khá sâu đậm.
Trên thế gian sợ nhất là mấy chữ: nếu như, tuy nhiên, vận mệnh của Từ Văn Lãng và Hạ Hiểu Mạn bỗng xuất hiện một bước ngoặt không ngờ.
Bước ngoặt này chính là một người tên là Sở Tiêu Nhiên. Hắn là tổng giám đốc của một công ty đã ra mắt thị trường, một lần tình cờ nào đó hắn nhìn thấy Hạ Hiểu Mạn, lần gặp tiếp theo với Hạ Hiểu Mạn, thì trong tay hắn toàn là bức ảnh khỏa thân của Hạ Hiểu Mạn, khỏa thân lúc thay quần áo, khỏa thân lúc đang tắm.
Hạ Hiểu Mạn bị người ta chụp lén lúc sơ hở, thậm chí một vài bức ảnh còn được chụp lúc Hạ Hiểu Mạn đang ở nhà.
Hạ Hiểu Mạn nhìn thấy những bức hình này, vô cùng hoang mang, trông gương mặt của Sở Tiêu Nhiên có vẻ tuấn tú, nhưng không ngờ bản chất lại là một tên súc sinh.
Sở Tiêu Nhiên uy hiếp Hạ Hiểu Mạn, muốn Hạ Hiểu Mạn làm người phụ nữ của hắn.
Hạ Hiểu Mạn vốn có ý định kết hôn với Từ Văn Lãng, nhưng không biết từ đâu xuất hiện con người sở khanh này, đưa ra một lời đề nghị vô lý như vậy, đương nhiên Hạ Hiểu Mạn không đồng ý.
Sở Tiêu Nhiên thấy vậy liền uy hiếp Hạ Hiểu Mạn, nếu như Hạ Hiểu Mạn không đồng ý lấy hắn thì sẽ cho phơi bày những bức ảnh này cho mọi người xem.
Sau đó, sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý của Hạ Hiểu Mạn, Sở Tiêu Nhiên bắt đầu nhốt Hạ Hiểu Mạn lại.
Việc duy nhất mà Hạ Hiểu Mạn phải làm đó là ngoan ngoãn ở trong căn biệt thự, chờ Sở Tiêu Nhiên tới, sau đó làm chuyện khó nói gì gì đó.
Bản chất lừa gạt đúng là từ dùng để miêu tả Sở Tiêu Nhiên.
Sau khi Từ Văn Lang biết chuyện, muốn cứu Hạ Hiểu Mạn ra khỏi đó, nhưng Hạ Hiểu Mạn chỉ biết ở trong chịu nhục, Sở Tiêu Nhiên cũng không ngừng uy hiếp Hạ Hiểu Mạn, Từ Văn Lãng chẳng qua cũng chỉ là một tên luật sư quèn, muốn giết chết Từ Văn Lãng là một điều hết sức dễ dàng, hắn đã khiến cho Từ Văn Lãng lâm vào con đường cùng.
Hạ Hiểu Mạn một mình nhẫn nhịn chịu nhục, nhẫn nhịn thân phận khiến người ta xấu hổ kia, nhẫn nhịn sự coi thường của Sở Tiêu Nhiên, cũng phải nhẫn nhịn thứ tình cảm đang giằng xé trong lòng mình.
Còn Từ Văn Lãng cuối cùng cũng vì chuyện của Hạ Hiểu Mạn mà tự kết liễu đời mình.
Ninh Thư: …
Đọc xong câu chuyện này, Ninh Thư thấy thật đau lòng, đau lòng không chịu nổi.
Loại người như vậy, mà Hạ Hiểu Mạn cũng đem lòng yêu, cuối cùng sống hạnh phúc với Sở Tiêu Nhiên.
Bị người ta chụp ảnh khỏa thân, không biết đường đi báo cảnh sát, còn để cho Sở Tiêu Nhiên giở trò, rồi cuối cùng bị hắn xâm phạm.
Cô ta nghĩ cảnh sát chỉ là hình nộm à.
Điều khiến Ninh Thư không chấp nhận được, đó là Hạ Hiểu Mạn lại đem lòng yêu Sở Tiêu Nhiên.
Con trai yêu qua đường dạ dày, con gái yêu qua đường âm đ*o, Hạ Hiểu Mạn đem lòng yêu người đầu tiên chung giường với mình, đem lòng yêu người uy hiếp mình, nói thẳng ra là loại đàn ông đã cưỡng bức mình, loại đàn ông đối xử tệ bạc với mình.
Từ Văn Lãng vì chuyện của Hạ Hiểu Mạn mà tự tử, không chăm sóc bố mẹ của mình, Từ gia và Hạ gia cũng vì thế mà từ mặt nhau, Từ gia cũng chuyển nhà đi chỗ khác.
Sau khi Hạ Hiểu Mạn kết hôn với Sở Tiêu Nhiên, cái chết của Từ Văn Lãng cũng chỉ là chất xúc tác cho tình cảm của họ mà thôi.
Từ Văn Lãng chỉ là một nam phụ nhạt nhòa.
Sự chăm sóc và bảo vệ của Từ Văn Lãng bấy lâu nay, còn không bằng một tên Sở Tiêu Nhiên đối xử tệ bạc với Hạ Tiểu Mạn.
Đừng có nói là tình yêu gì đó, Hạ Tiểu Mạn đúng là mắc phải Hội chứng Stockholm, Sở Tiêu Nhiên ngay từ giây phút xuất hiện trước mắt Hạ Tiểu Mạn đã là một tên hèn hạ, đối xử với Hạ Tiểu Mạn cũng không tốt, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có chút mủi lòng với Hạ Tiểu Mạn.
Một người trước giờ đối xử với bạn rất tốt, nhưng đột nhiên một ngày đối xử tệ bạc với bạn, bạn sẽ không chịu được, sẽ thấy oan ức và bực bội. Còn một người trước giờ đối xử rất tệ với bạn, uy hiếp bạn, bắt bạn phải làm những việc mà bạn không muốn, nhưng bỗng một ngày lại đối tốt với bạn một chút, thì bạn lập tức có cảm giác tích cực với người đó.
Ah ha ha, tình cảm do bị ngược đãi mà lại sâu sắc nhỉ, Hạ Tiểu Mạn đúng là con người ấm ức, nhịn nhục nhỉ. Chỉ vì danh tiếng của bản thân, không muốn bố mẹ vì mình mà mất mặt, còn cả tiền đồ của người bạn thanh mai trúc mã của mình nữa, bla bla.
Ninh Thư chỉ có thể dùng một từ “tiện nhân” để miêu tả.
Hạ Tiểu Mạn hoàn toàn có thể chọn cách khác để tự bảo vệ mình, thêm vào đó Từ Văn Lãng còn là một luật sư.
Hành vi này của Hạ Tiểu Mạn đã tạo cơ hội cho Sở Tiêu Nhiên làm hại đến bản thân Hạ Tiểu Mạn.
Gọi 113 thì chết à, có vẻ như tổng giám đốc có thể một tay che trời, không gì là không làm được.
Đây là điều mà biên kịch cần, họ bắt Hạ Tiểu Mạn và Sở Tiêu Nhiên phải dính líu vào mối quan hệ như vậy.
Sở Tiêu Nhiên đúng là một kẻ tâm thần, phải dùng cách đê tiện đó, cho dù có bị dồn vào chân tường, Ninh Thư cũng không thèm dùng đến cách này.
Tổng giám đốc lừa gạt người khác là cao thượng tài giỏi lắm sao?
Thân phận của Sở Tiêu Nhiên khiến cho hắn được thêm rất nhiều điểm cộng, Hạ Tiểu Mạn chẳng cần làm gì, chỉ cần hưởng thụ những gì mà người đàn ông này mang lại là được.
Gia đình Từ Văn Lãng cũng có thể coi là một gia đình giàu có, nếu như muốn có tiền đồ rộng mở, bản thân cũng phải nỗ lực thêm vài năm, tuy nhiên cũng không thể sánh được với tên Sở Tiêu Nhiên được ngậm thìa vàng từ nhỏ này.
Ánh hào quang tỏa ra không thể so bì được.
Từ Văn Lãng chết rồi, gia đình cần người chăm sóc, quan trọng bây giờ là Hạ Tiểu Mạn nghĩ thế nào, cô ta muốn như thế nào với Sở Tiêu Nhiên thì đó là chuyện của cô ta.
Ninh Thư sờ trán của mình, cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi, vẫn cần phải nghỉ ngơi thêm.
Cầm lấy áo khoác, Ninh Thư gọi xe trở về nhà, nhà Từ Văn Lãng là căn hộ đối diện với nhà Hạ Tiểu Mạn, hai gia đình có mối quan hệ hơn 20 năm, còn dự định làm thông gia với nhau.
Về đến nhà, bà Từ đang tưới cây ở ngoài ban công, nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Từ Văn Lãng: “Con đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi.”
Ninh Thư vào phòng ngủ một giấc, chẳng thèm quan tâm đến sự việc gì khác.
Ninh Thư ngủ một giấc dài, bỗng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Ninh Thư mở mắt, đầu đau như búa bổ.
Nhìn vào màn hình điện thoại, là Hạ Tiểu Mạn. Bấm nút nghe, Hạ Tiểu Mạn ở đầu dây bên kia vẫn không nói gì, chỉ khóc nức nở, tiếng đàn bà khóc như tiếng trẻ con, khiến cho đầu óc của Ninh Thư lại càng đau hơn.
Aiya, con mẹ nó.