“Anh Văn Lãng, anh Văn Lãng…” Hạ Tiểu Mạn vẫn tiếp tục khóc, chỉ gọi tên Từ Văn Lãng, không nói thêm từ nào khác.
Cuối cùng Hạ Tiểu Mạn cũng bình tĩnh trở lại, hẹn Ninh Thư ra một quán café nói chuyện.
Nhà ở ngay bên kia đối diện, lại còn rủ ra quán café, Ninh Thư định nói câu từ chối, nhưng thấy Hạ Tiểu Mạn cứ khóc liên tục không ngừng, dập máy nhưng tiếng chuông vẫn tiếp tục kêu.
Ninh Thư bò ra khỏi giường, với lấy chiếc áo khoác chuẩn bị rời đi, bà Từ đang nấu cơm, thấy Ninh Thư đang định ra ngoài: “Con mới nghỉ được một lát, lại định đi đâu vậy?”
Ninh Thư tay cầm áo khoác, ngồi xuống cửa ra vào đi giày và nói: “Con ra ngoài có chút việc.”
“Con cũng đừng gắng sức quá, phải chú ý sức khỏe bản thân, quan tâm đến Hiểu Mạn một chút, sao dạo này không thấy Hiểu Mạn đến nhà chơi, đừng có vì công việc mà bỏ bê Hiểu Mạn, Hiểu Mạn không phải là đứa chuộng hư vinh.” Mẹ Từ nói.
Mẹ Từ cho rằng con trai của mình liều mạng như vậy là vì đứa con gái nhà đối diện – Hiểu Mạn.
Ninh Thư khẽ chép miệng, không nói lời nào rồi bước ra cửa.
Đến quán café đã hẹn, Ninh Thư nhìn thấy Hạ Tiểu Mạn đang ngồi cạnh cửa sổ, Hạ Tiểu Mạn mặc một chiếc áo dài tay, che kín toàn thân, mái tóc dài xõa xuống tự nhiên.
Ninh Thư bước tới kéo ghế rồi ngồi xuống trước mặt Hạ Tiểu Mạn, nhìn thẳng Hạ Tiểu Mạn, đôi mắt cô đỏ lên vì khóc, Hạ Tiểu Mạn có diện mạo thanh thuần, dáng vẻ đúng chuẩn của một cô gái yêu đuối cần che chở, thảo nào mà lại lọt được vào mắt xanh của Sở Tiêu Nhiên, vẻ ngoài thuần khiết này thật không giống với bản chất ti tiện bên trong.
Nhưng hiện giờ cô ta đang đóng vai một cô gái vô tội bị ức hiếp, không hiểu tại sao Sở Tiêu Nhiên có thể thích được cô nàng này, chắc mỗi lần làm chuyện đó, cũng chỉ là nửa cưỡng bức mà thôi.
“Anh Văn Lãng.” Hạ Tiểu Mạn nhìn Ninh Thư, nước mắt lã chã rơi, hai mắt đỏ hoe vì khóc, Ninh Thư đưa khăn giấy trên bàn cho Hạ Tiểu Mạn lau nước mắt rồi nói: “Đừng khóc, cầm lấy lau nước mắt đi.”
Hạ Tiểu Mạn cầm lấy khăn rồi lau nước mắt, dáng vẻ như rất khổ tâm, trông thấy ánh mắt nhìn Ninh Thư vừa đau khổ vừa bất an, trong ánh mắt ấy chất chứa sự áy náy, dày vò và có một chút oán hận.
Ninh Thư uống một ngụm café, đầu óc cũng tỉnh táo đôi chút. Nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Tiểu Mạn, trong lòng thờ dài một tiếng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Tiểu Mạn nhìn Ninh Thư, lấy tay che miệng, nước mắt lại rơi, nức nở nói với Ninh Thư: “Anh Văn Lãng, anh Văn Lãng.”
Ninh Thư lại sờ lên vầng trán đang căng lên của mình, khóc cái gì chứ, Ninh Thư trong lòng đang chửi thầm.
Hạ Tiểu Mạn đang cảm thấy bản thân phải chịu một nỗi đau rất lớn, thật là đau khổ.
“Hiểu Mạn, anh đã thức trắng hai đêm rồi, anh rất mệt, đừng khóc nữa, có chuyện gì mau nói anh nghe.” Ninh Thư uống thêm một ngụm café nữa.
Hạ Tiểu Mạn bỗng dưng ngừng khóc, lo lắng nhìn về phía Ninh Thư: “Anh Văn Lãng, anh phải chú ý chăm sóc sức khỏe, không được thức đêm như vậy.”
Ninh Thư khẽ ừ một tiếng, đã uống cạn một cốc café, lại gọi thêm một cốc khác, Ninh Thư bây giờ chỉ muốn ngủ.
Sắc mặt của Hạ Tiểu Mạn trắng bệch, ánh mắt mở to đầy đau khổ: “Anh Văn Lãng, chúng ta chia tay đi.”
“Tại sao?” Ninh Thư đặt cốc café xuống nhìn Hạ Tiểu Mạn: “Chúng ta chuẩn bị kết hôn rồi mà.”
“Em không còn xứng với anh nữa, anh Văn Lãng, em xin lỗi anh.” Hạ Tiểu Mạn nói với giọng bất lực.
Ninh Thư nhìn thấy phía cổ của Hạ Tiểu Mạn có dấu vết bạo hành, vết cắn đã thâm tím lại, có thể thấy Sở Tiêu Nhiên đã dùng sức rất nhiều.
May là Hạ Tiểu Mạn vẫn còn bước ra khỏi giường được.
Trong khi Từ Văn Lãng không ngừng cố gắng vì tương lai của hai người họ, vì muốn Hạ Tiểu Mạn sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc no đủ, nỗ lực vì tương lai của bản thân và Hạ Tiểu Mạn, còn Hạ Tiểu Mạn lại đang nằm dưới thân của thằng đàn ông khác.
Thậm chí, khi xảy ra chuyện gì, Hạ Tiểu Mạn cũng không thèm bàn bạc với Từ Văn Lãng, chỉ một mình chịu đựng tất cả, mang thân mình nộp mạng cho sói, còn tự cho rằng cô ta đang hi sinh thân mình, để bảo vệ mọi người.
Đúng là ngất mất thôi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Hiểu Mạn, anh vẫn còn mấy vụ án phải giải quyết, em nghiêm túc về việc chúng ta chia tay chứ?” Ninh Thư ngước nhìn Hạ Tiểu Mạn.
Hạ Tiểu Mạn hít một hơi thật sâu: “Anh Văn Lãng, anh đừng hỏi em đã xảy ra chuyện gì, em không muốn nói, loại người như em, đến chính bản thân em còn thấy căm ghét, anh Văn Lãng, anh sẽ gặp được người khác tốt hơn em.”
Ninh Thư gật đầu: “Nếu như đây là ý nguyện của em, thì anh đồng ý.”
Hạ Tiểu Mạn khóc như mưa, hai mắt ngấn nước nhìn Ninh Thư và nói: “Anh Văn Lãng, em mong anh hạnh phúc.”
Ninh Thư ừ một tiếng.
Nói ra cũng thật mỉa mai, mỗi lần Hạ Tiểu Mạn gặp chuyện đều tìm tới Từ Văn Lãng để kể khổ, khiến cho trái tim của Từ Văn Lãng bị dày vò trong đau đớn, quyết tìm mọi cách để cứu Hạ Tiểu Mạn từ tay của Sở Tiêu Nhiên.
Nhưng Hạ Tiểu Mạn sẽ ngăn Từ Văn Lãng, nói rằng thế lực của Sở Tiêu Nhiên quá lớn, đấu không lại hắn, không biết có phải vì nguyên nhân này mà Hạ Tiểu Mạn chấp nhận thỏa hiệp, hay bởi vì trong lòng Hạ Tiểu Mạn không thể rời bỏ được Sở Tiêu Nhiên.
Hạ Tiểu Mạn mắc triệu chứng Stockholm, nảy sinh tình cảm với người đã hãm hại mình, không muốn đối diện với vấn đề, chỉ tìm cách tháo chạy, cố quên hoặc làm tổn thương đến mình và người khác, cuối cùng lại sống rất hạnh phúc.
Bệnh M* nặng thật.
Tình yêu là sự lưu luyến của hai bên, là thứ tình cảm mơ hồ nhưng rất đẹp, nếu đây gọi là tình yêu, thì Ninh Thư chỉ có thể nói rằng, cái thứ tình yêu này không đáng được gọi là đẹp, không khiến người ta ngưỡng mộ.
Từ Văn Lãng tôn trọng Hạ Hiểu Mạn, hành động thân mật nhất cũng chỉ là hôn, đã quen biết nhiều năm như vậy nhưng không hề có hành động vượt quá giới hạn, giữ gìn cho cô bao nhiêu năm trời, giờ đây bị một tên sở khanh cướp mất, nỗi thù giết mình, nỗi hận cướp tình yêu, trong lòng Từ Văn Lãng bây giờ vô cùng căm hận Sở Tiêu Nhiên, còn đối với Hạ Hiểu Mạn lại là phiền chán ghét bỏ.
Phiền chán Hạ Hiểu Mạn không biết tự ái, có mượn cớ gì đi nữa cũng không thể che giấu được sự ngu xuẩn và lỗ mãng trong con người Hạ Hiểu Mạn, rõ ràng có rất nhiều cách để giải quyết sự việc, nhưng cô ta lại chọn cách ngu ngốc nhất, càng khiến Từ Văn Lãng ghét bỏ hơn, đó là Hạ Hiểu Mạn lại đem lòng yêu Sở Tiêu Nhiên.
Sở Tiêu Nhiên đối xử tệ bạc với Hạ Hiểu Mạn như vậy, cô ta đem lòng yêu Sở Tiêu Nhiên, rồi nói với Từ Văn Lãng cô vẫn luôn coi hắn là anh trai, lúc ở bên Từ Văn Lãng, trong lòng lại rất bình yên, không giống như cảm giác bên Sở Tiêu Nhiên, không có cảm giác tim đập nhanh.
Mẹ kiếp, tim đập cái con khỉ, rõ ràng là nghiện cảm giác bị ngược đãi.
Tâm nguyện của Từ Văn Lãng đó là muốn báo thù Sở Tiêu Nhiên, còn về Hạ Hiểu Mạn, trong lòng Từ Văn Lãng không còn cảm giác gì nữa, không muốn níu kéo thêm, cũng không muốn nhìn thấy cô ta hạnh phúc.
Vì vậy, bây giờ Hạ Hiểu Mạn muốn chia tay, Ninh Thư không níu kéo thêm mà đồng ý luôn, Ninh Thư cũng không muốn giành giật một người đàn bà với kẻ khác.
Quan trọng hơn cả đó là Ninh Thư không muốn biến bản thân thành thùng rác, một cái thùng rác sẵn sàng lắng nghe Hạ Hiểu Mạn khóc lóc tâm sự, nhìn Hạ Hiểu Mạn lòng đầy phiền chán, tựa như cô ta có nhiều khổ tâm không thể nói ra, trong lòng Ninh Thư cảm thấy rất sốt ruột.
Hạ Hiểu Mạn chỉ muốn tìm Từ Văn Lãng để khóc lóc một trận, khóc xong sẽ quay trở về với vòng tay của Sở Tiêu Nhiên, sau đó nhẫn nhục chịu đựng làm cái việc mà một tình nhân phải làm.