“Mày thật sự cho là chúng tôi không dám đánh mày sao?”
“Nếu hôm nay không phải chú ba ở trước mặt ông cụ Trịnh cầu xin dùm mày, tôi bây giờ đã đánh mày rồi!”
“Thứ bỏ đi, tao khuyên mày làm người đi!”
Trong giây lát, một ánh mặt đặt lên trên người của Bùi Nguyên Minh.
Sắc mặt ông cụ Trịnh lạnh lùng, hoàn toàn không thèm nhìn nhóm người của Bùi Nguyên Minh.
Đây đơn thuần là bởi vì đây là Dương Thành, quận Trịnh ít nhiều gì cũng có chút giao thiệp ở đây, chuyện của nhà họ Bối còn phải nhờ đến anh đi liên lạc.
Cho nên ông cụ Trịnh mới nể chút mặt mũi.
Nếu như ở đây không phải thành phố Hải Dương, theo tính cách của ông cụ Trịnh mà nói, sớm đã lấy chổi quét nhóm người của của Bùi Nguyên Minh ra khỏi cửa rồi.
Nhưng dù là vậy đi chẳng nữa, lúc này ông ta ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn nhóm người của Bùi Nguyên Minh một cái. . ngôn tình sủng
Ông cụ Trịnh trước đây rất thích gia đình của vào nhà họ Bối rối.
Ở trong chuyện này, ngay cả một mực được coi trọng như nhà Trịnh Chí Dụng cũng không thể sánh được với thân phận của nhà Trịnh Thu Hằng.
Không ai để ý, một nhà của Trịnh Tuyết Dương chỉ có thể tìm một chỗ rồi ngồi xuống trước. Chẳng qua lúc vừa mới vào chỗ ngồi, lại nghe được có tiếng nói vang lên: “Chú ba! Ở đây là Dương Thành, không phải là thành phố Hải Dương!”
“Ông nội nói rồi, bây giờ chúng ta là gia đình quyền quý của Dương Thành, một số quy tắc của gia định khi ở đây, cũng phải sửa mổ chút.” “Cho nên, mấy người không thể ngồi ở đây!”
Người đang nói chính là Trịnh Chí Dụng, lúc này vẻ mặt anh ta ra vẻ đầy thông thạo “Ý gì đây?”
Vẻ mặt Trịnh Tuấn tức giận nói: “Nhà hàng này cũng là do tôi nhờ mối quan hệ mới đặt được, bây giờ ngay cả ngồi tôi cũng không ngồi được sao?”
“Chú ba chú đừng nóng, hãy nghe cháu nói quy %3D tắc mới của nhà họ Trịnh đã.” Trịnh Chí Dụng đứng dậy, khoanh tay lại nói: “Ông nội nói rồi, quý tộc Dương Thành thì phải có là một bộ dạng mới.” “Hôm nay tùy là gia tộc nội bộ tụ họp, nhưng một lát nữa cậu chủ Triết sẽ đến đây, cho nên chúng ta càng nên lịch sử, có sắp xếp, như vậy mới thể hiện được phong thái của nhà họ Trịnh!”
“Vì điều này, nhà họ Trịnh của chúng ta đã đặt bốn bàn tiệc, mỗi bàn mười sáu chỗ, nhưng mà, vị nào của ai, người nào ngồi ở đâu, phải dựa theo duy định mới được.” “Ví dụ như bàn đầu tiên, là dành cho người đã cống hiến cho gia tộc ngàn vạn lần sức lực mới được ngồi.” “Bàn thứ hai, là người đã cống hiến hơn trăm vạn lần sức lực cho gia tộc mới được ngồi.” “Bàn thứ ba, là người đã cống hiến hơn mười vạn lần sức lục cho gia tộc mới được ngồi.”
“Bàn cuối cùng, là dành cho nhưng người chẳng có cống hiến nào cho gia tộc.” Trịnh Chí Dụng đắc ý nói: “Bên nhà của chúng tôi, vẫn luôn cống hiến cho gia tộc rất nhiều, miễn cưỡng ngồi bàn đầu không có vấn đề.” “Cả nhà của Trịnh Thu Hằng, sau này sẽ trở nhà quý nhân của nhà họ Trịnh, đương nhiên cũng là ngồi bàn đầu tiên…
” “Còn những người khác, chính là phải theo thứ tự ngồi xuống…
”
“Còn nhà của chú ấy mà, sợ là chỉ có thể ngồi ở bàn cuối cùng mà thôi.” Thanh Linh cười nói: “Tuyết Dương nhà chúng tôi vì nhà họ Trịnh, đã lấy được hạng mục trung tâm thương nghiệp của thành phố Hải Dương, đó không phải là cống hiến hay sao?”
Trịnh Chí Dụng cười nói: “Đây đúng là cống hiến không sai, nhưng vấn đề là, các người đã làm ra những chuyện gì, trong lòng không biết hay sao?”
“Lần này, vì cái thằng con rể ngu ngốc của các người, nhà họ Trịnh của chúng ta đã tổn thất ít nhất cũng con số mấy tỷ!”
“Tình trạng như vậy mà các người còn muốn ngồi ở bàn đầu tiên sao?”
“Bàn cuối cùng cho nhà các người là đã không tệ lắm rồi!”
Một người nhà họ Trịnh đứng lên, vẻ mặt chế giễu nói: “Ông cụ, theo như cách nhìn của tôi, cả nhà của chú ba đối với nhà họ Trịnh của chúng ta mà nói ngay cả căn bản cổng hiến một vạn nhân dân tệ cũng không đủ mà còn âm số, sắp xếp ngồi ở bàn thứ thứ sợ là đối với những nhà khác không công băng!”
“Theo như tôi thấy, lại thêm một bàn đi, dành cho không có cống hiến mà còn âm số!”
“Được, đồng ý!”
Những người nhà họ Trịnh khác đều thi nhau gật đầu.
“Được, bảo nhân viên phục vụ thêm một bàn, như vậy cũng là để cho các người hiểu rõ, cái gì gọi là cống hiến vì gia tộc!”
Ông cụ Trịnh đương nhiên sẽ không từ chối, lúc này lạnh lùng mở miệng nói.