Trên bàn ngoại trừ chén đũa, cũng chỉ có nước trà và rau xanh, đậu hủ.
Mấy người phục vụ cũng xem như từng va chạm xã hội, nhìn cả nhà Trịnh Tuấn với ánh mắt châm chọc.
“Được rồi! Mau nhanh ngồi xuống, đừng làm mất mặt!”
Trịnh Chí Dụng cười như không cười nói. Sắc mặt Trịnh Tuấn lúc trắng lúc xanh, nhưng cuối cùng chỉ có thể cắn răng ngồi xuống.
Dù sao cả nhà họ cũng là người nhà họ Trịnh.
Cho dù Trịnh Tuấn ông có chút quan hệ ở Dương Thành, nhưng vào tình huống này thì có tác dụng gì chứ? Những người nhà họ Trịnh khác nói không sai, tối hôm qua tên vô dụng Bùi Nguyên Minh này quả thực bôi xấu mặt mũi nhà họ Trịnh.
Không đuổi cả nhà họ ra khỏi nhà cũng đã coi là nhân từ.
Lúc này, Bùi Nguyên Minh đột nhiên kéo cổ tay Trịnh Tuyết Dương, quay đầu lại nói: “Trịnh Chí Dụng, nếu anh đã nói thế, tôi hỏi anh, người cống hiến cho nhà họ Trịnh ba nghìn năm trăm tỷ đồng hẳn nên ngồi cái bàn kia nhỉ?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh thờ ơ, ba nghìn năm trăm tỷ đồng của năm mươi mốt phần trăm cổ phần của nhà họ Trịnh chính là anh thu mua trước đây, chinh là do anh lay ra.
Từ góc độ này mà nói anh đã cống hiến cho nhà họ Trịnh ba nghìn năm trăm tỷ đồng, không có ba nghìn năm trăm tỷ đồng này, lúc này nhà họ Trịnh còn chưa có tư cách tới Dương Thành đâu.
Lời này Bùi Nguyên Minh nói ra, cả phòng đều ngây ngẩn cả người, từng người nhìn anh như một trò đùa.
“Ha ha ha ha…
” Hơn mười giây sau, cả phòng cười vang, mọi người cười đến đau cả bụng.
“Ông cụ, tôi thấy đây là thằng ngốc, tôi tin tối qua là do nó bị khùng rồi! Ha ha ha!”
“Ba nghìn năm trăm tỷ đồng à? Một nhà bọn họ có thể móc ra ba tỷ rưỡi đã là không tệ rồi!”
“Không ngờ một đời chú ba anh danh, cuối đời bị hủy trên người con rể này!”
“Ông cụ muốn sắp xếp cuộc kết hôn mới cho Trịnh Tuyết Dương cô ta còn từ chối? Lại là vì thằng ngu này? Cười chết tôi rồi!”
“Nhưng con rể ba nghìn năm trăm tỷ đồng, qua nhiên tốt hơn so với con rể nhà họ Bối! Ha ha ha ha!”
%3D Xung quanh đều là tiếng châm chọc khiêu khích và ánh mắt quái dị, ở trong mắt bọn họ, cả nhà Trịnh Tuấn chính là đám ngu.
Vào lúc này, người nhà Trịnh Tuấn hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
Trước đây ở thành phố Hải Dương tuy cũng từng bị mất mặt, nhưng chưa có lần nào mất mặt như vậy. Trịnh Tuyết Dương cũng tức giận, căm tức nhìn Bùi Nguyên Minh.
“Anh quên tối hôm qua em nói gì với anh rồi?”
“Bùi Nguyên Minh! Anh thật sự muốn làm cho em mất mặt xấu hổ sao?”
“Lẽ nào, anh thực sự muốn em hạ quyết tâm ly hôn với anh sao?”
Bùi Nguyên Minh bất đắc dĩ: “Nhưng anh thực sự đã cống hiến cho nhà họ Trịnh ba nghìn năm trăm tỷ đồng…
” Đáng tiếc lúc này, tất cả mọi người không có tâm tư mà nhìn Bùi Nguyên Minh chế cười.
Bởi vì nhân vật chính của hôm nay đã tới. Bối Hoàng Triết của nhà họ Bối.
Lúc này, người nhà họ Trịnh đều đứng lên, bao gồm cả ông cụ Trịnh cũng đứng lên, đi tới cửa phòng bao.
Lúc này Bối Hoàng Triết mặc một bộ tây trang thoải mái, vẻ mặt xin lỗi nói: “Thật ngại quá, để mọi người chờ lâu rồi.”
“Giao thông ở Dương Thành khá chậm, cậu chủ Triết cực khổ rồi, không tính là đến trễ.” Ông cụ Trịnh quan tâm nói. Mặc kệ ở trong gia tộc ông ta kiêu ngạo bao nhiêu nhưng khi gặp người ngoài, đặc biệt là cậu chủ nhà họ Bối của gia tộc hàng đầu ở Dương Thành, ông ta vẫn rất biết chỗ đứng của mình.
Tự cao tự đại trước mặt loại người như thế này, nhà họ Trịnh cũng không làm được.
“Chuyện nhân vật lớn ngày hôm qua ông cũng biết, nhà họ Bối chúng tôi bởi vì có quan hệ với nhân vật lớn này nên đặc biệt tổ chức một bữa tiệc trong tộc, cho nên tôi chỉ có thể đến trên, xin mọi người thông cảm.” Bối Hoàng Triết mim cười nói.
“Lại nói vận may nhà họ Trịnh của các ông cũng không tốt lắm, nghe nói tối hôm qua nhân vật lớn kia muốn tham gia tiệc chào đón, đáng tiếc.” Bối Hoàng Triết ra vẻ thở dài.
Nghe được câu này, một đám người nhà họ Trịnh đều căm tức nhìn Bùi Nguyên Minh.
Nhiều cơ hội tốt, đều bị tên rác rưởi này hủy.