“Chúng tôi không cần thiệp mời” Bùi Nguyên Minh nói với vẻ thờ ơ.
“Ha ha ha, đội trưởng, anh đã nghe thấy chưa, họ làm gì có thiệp mời lại còn nói là không cần” Bối Hoàng Triết cười khoái trá.
“Chắc chắn thằng cha ở rể này có vấn đề, chưa biết chừng còn trèo tường nhảy vào đấy.” Anh đội trưởng đội bảo vệ tỏ ra nghi ngờ, anh ta vẫn cảm thấy có điều gì đó vô lý.
Nhưng là người chịu trách nhiệm nên anh ta bèn ra lệnh: “Đưa mấy người này vào phòng bảo vệ, kiểm tra rõ ràng rồi tính!”
Trịnh Tuấn và những người khác chợt thấy hoang mang.
Nếu như bị đưa đi tra hỏi thì chắc chắn họ sẽ bị đuổi khỏi biệt thự Bạch Vân.
Chưa biết chừng giờ phút này người nhà họ Trịnh còn đang đợi ở bên ngoài nữa. Nếu cứ như vậy mà đi ra thì họ biết giấu mặt vào đâu? Đến lúc đó thì không biết phải làm như thế nào cho phải.
“Khoan đã! Chị ơi, chúng ta đi vào từ cửa chính và được kiểm tra an ninh rồi mà”
“Cho dù không có thiệp mời đi chăng nữa thi bon họ dựa vào cái gi mà đưa chúng ta đến phòng báo vệ? Chúng ta có làm gi sai đâu?”
Trịnh Khánh Vân sốt sắng lên tiếng.
Nghe thấy vậy, Bối Hoàng Triết bật cười: “Này em gái, em nói dối cũng phải có cơ sở chứ, Thà em có bảo rằng mọi người vào từ cửa sau và đã vất thiệp mời đi nghe còn chân thực hơn câu chuyện bịa đặt kia.
“Cho các người biết nhé, sợ là các người không hề biết đây là nơi nào đâu.
“Nơi này là biệt thự Bạch Vân” “Đừng nói là các người, mà ngay đến người trong họ Bùi hay thậm chí là đích tôn nhà họ Bùi muốn vào trong cũng phải có thiệp mời.
“Ai không có thiệp mời tức là có vấn đề” “Phải, vì sự an toàn của khách nên chắc chắn phải kiểm tra thiệp mời” Anh đội trưởng đội bảo vệ kia cũng lên tiếng khẳng định.
Dù sao thì những người đến tham gia trong buổi tiệc này đều có thân phận rất cao.
Không có thiệp mời để chứng minh thân phận thì làm sao đảm bảo an toàn cho những người sừng só này được? “Đưa hết đi cho tôi!”
Ngay lập tức, đội trưởng đội bảo vệ quả quyết ra lệnh.
Dù cảm thấy nghi ngờ thì cũng phải làm như vậy. Nếu không, rủi như là thành phần tội phạm đến phá hoại thì biết làm thế nào? Trông thấy một anh bảo vệ cao to lực lưỡng bước tới, vợ chồng Trịnh Tuấn sợ nhũn người, không dám mở mắt ra nữa.
Trịnh Khánh Vân cũng chực òa khóc. Còn Trịnh Tuyết Dương cũng đã sợ khiếp vía. Họ đều không ngờ rằng đã vào đến biệt thự Bạch Vân rồi và vẫn xảy ra chuyện như thế này. Bối Hoàng Triết cười khẩy, nhìn Trịnh Tuyết Dương từ trên xuống dưới, nói: “Ai bảo cô không chịu biết điều? Đợi có thời gian tôi sẽ cho cô biết tay! Đáng đời!”
“Ai nói với anh rằng nhất định phải có thiệp mời mới vào được biệt thự Bạch Vân? Sao tôi không nhớ có quy tắc này nhỉ?”
Bồng đâu, giọng nói của Bùi Nguyên Minh vang lên.
Lúc này, tất cả mọi người mới sực nhớ đến anh, bất giác ngoảnh sang nhìn.
Trịnh Tuyết Dương kéo tay anh, ra hiệu cho anh đừng nói nữa.
Vợ chồng Trịnh Tuấn cũng sợ đến bần thần cả người.
Cậu con rể này lại lên cơn à? Lại định giở trò gì nữa? Không phải cậu ta lại định nhận mình là đích tôn nhà họ Bùi đấy chứ? Nói ở nhà họ Trịnh thì thôi cũng đành, giờ nói năng lung tung ở đây không sợ bị đánh chết sao? Bùi Nguyên Minh ngoái lại nhìn Trịnh Tuyết Dương và nở nụ cười dịu dàng: “Bà xã, tin anh lần nữa được không?”
Mặt Trịnh Tuyết Dương trắng bệch, nhưng vẫn cắn chặt bờ môi nhợt nhạt không còn giọt máu và khẽ gật đầu. Bùi Nguyên Minh đưa mắt nhìn đội trưởng đội bảo vệ, hờ hững bảo: “Anh gọi điện cho quản gia Bùi của các anh đi, hỏi ông ấy xem Bùi Nguyên Minh tôi không có thiệp mời có thể vào được không.” “Ha ha ha…
đầu óc thằng cha này có vấn đề à? Anh tưởng mình là ai? Lại còn gọi điện thoại cho quản gia Bùi? Anh có biết quản gia Bùi là ai không mà nói như thể quản gia Bùi quen biết với một tên vô tích sự như anh ta vậy.
“Không phải là anh tưởng mình họ Bùi Thị có thể móc nối quan hệ với dòng họ Bùi đấy chứ? Trên đời này nhiều người mang họ Bùi lắm” Bối Hoàng Triết và mấy người nhà họ Bối phá lên cười.
Thật quá đỗi tức cười!