Thanh kiếm bị nung thành màu đỏ rực kia thong thả đứng dựng lên rồi quay một vòng, cuối cùng mới nhìn đến Cố Thanh Sơn, hơi gật gật chuôi kiếm với hắn.
"Không cần khách khí, việc này dễ như ăn cháo thôi." Cố Thanh Sơn nói, sau đó nhìn vào giao diện xem nhiệm vụ của mình.
[Tên nhiệm vụ: Giúp người làm niềm vui.]
[Miêu tả: Người chơi phải có đủ khả năng trợ giúp trường kiếm, nhận được thiện cảm từ nó.]
[Mục tiêu của nhiệm vụ: Hoàn thành yêu cầu trường kiếm đưa ra.]
[Giải thích rõ hơn: Khởi đầu tốt là ngài đã thành công một nửa, mong ngài cố gắng hết mình!]
[Trạng thái hoàng thành: Chưa hoàn thành.]
Cái gì? Còn chưa hoàn thành? Rõ ràng mình đã giải cứu cho thanh kiếm kia rồi mà?
Cố Thanh Sơn vừa quay đầu lại, chỉ thấy hai thanh kiếm bay lên, xoay vòng vòng liên tục quanh hắn.
"Đừng xoay nữa... Hoa mắt..."
"Được được được, ta đi cứu nó..."
Cố Thanh Sơn không thể làm gì khác hơn là bay lên lần nữa, lướt qua mặt hồ dung nham tiếp tục lao về nơi sâu nhất trong hang động.
Nhiệt độ xung quanh càng ngày càng nóng, dòng không khí chuyển động xung quanh cũng dần dần trở nên bị bóp méo, làm cho không ai có thể thấy rõ rốt cuộc đằng trước hang động có cái gì.
Cố Thanh Sơn nhíu mày, đơn giản phóng thần niệm ra tra xét con đường phía trước. Cũng không biết vì sao, thần niệm ở đây chỉ có thể phóng ra trong phạm vi mười mét, ngoại trừ dùng để dò đường ra thì chẳng làm được gì cả.
Hang động này sâu kinh người, với tốc độ của một tu sĩ Kim Đan, hắn cũng phải bay hết một tiếng đồng hồ mới đến một cửa hang.
Đây thực sự là một hành trình vừa dài vừa buồn chán.
Hai thanh trường kiếm đứng ở cửa động, trôi nổi không yên, bên kia cửa động là một luồng sương mù hắc ám mịt mờ lấp loé ánh hồng.
"Tới rồi? Phù, cuối cùng cũng tới."
Cố Thanh Sơn thở dài một hơi, đi mấy bước đến cửa động dung nham. Vừa nhìn ra ngoài, mặt hắn đã tái mét.
"Đó là…"
Gió nóng bốc lên từ dưới lòng đất, thổi bay tay áo và tóc của Cố Thanh Sơn, phả vào gương mặt đầy nghiêm nghị của hắn.
Bên ngoài cửa động này, chỉ có một vách núi sâu thăm thẳm, bên dưới vách núi là dòng dung nham sôi trào bao phủ mặt đất, đang không ngừng tìm cách thâm sâu vào lòng đất.
Cố Thanh Sơn đánh giá dung nham này một lúc lâu, bỗng nhiên lên tiếng: "Không đúng."
Quả thật không đúng, dường như dung nham này có linh tính, di chuyển cực nhanh giống như nước sông đang dâng lên. Chỉ cần tìm được một nơi còn trống, nó liền tràn vào ngay lập tức, cố gắng làm đất đá nơi đó tan chảy sạch sành sanh.
Dung nham thật sự không như vậy.
Đất đá không ngừng bị dòng dung nham ấy hòa tan, mà nó cũng thuận theo đó dần dần thấm sâu vào lòng đất hơn.
Hai thanh trường kiếm thấy hắn đã đến cửa động dung nham liền cùng bay về phía vách núi đối diện, nhanh chóng biến mất trong không gian tối tăm.
Cố Thanh Sơn ngẩn người một lúc, lại thấy hai thanh trường kiếm bay ngược trở về, thân kiếm hơi đong đưa giống như đang thúc giục hắn.
"Được rồi."
Cố Thanh Sơn nhảy lên một cái, bay qua trên dòng dung nham nóng bỏng kia.
Hai thanh trường kiếm băng băng lao nhanh đằng trước, Cố Thanh Sơn bay theo ở phía sau, chẳng mấy chốc đã đến bờ bên kia.
Đó là một đầu khác của vách núi, nơi này cũng có một cửa động dung nham, bên trong cửa động là một con đường nhỏ uốn lượn hướng xuống dưới, giống như là nối thẳng xuống lòng đất.
Cố Thanh Sơn hạ xuống, đang muốn bước đi thì bỗng nhiên lại bay ngược trở lại giữa không trung, quan sát tỉ mỉ hang động dung nham này. Hắn vạch một đường trên bề mặt vách núi, lại tiện tay đánh ra một đạo linh quang rọi sáng cảnh tượng xung quanh. Chỉ thấy bên ngoài vách núi, khối đá như được khắc thành những con sóng lượn. Bao phủ bên ngoài khối đá là một lớp gì đó màu xám giống như bùn, từ trên đỉnh chảy thẳng xuống phía dưới, tạo thành một hình trụ đa diện thẳng đứng có nhiều khe nứt.
Cảnh tượng này chỉ xuất hiện sau khi bề mặt mặt đất bị dòng dung nham chảy qua.
Một sự thật kinh khủng chợt nảy ra trong đầu hắn.
… Dòng dung nham này là từ trên mặt đất đổ thẳng xuống, suốt cả đường đi chúng nó không ngừng hòa tan ăn mòn lớp đất đá, sau đó tìm cách di chuyển vào sâu trong lòng đất.
"Đây đều do mưa lửa tạo thành sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Hai thanh kiếm đồng thời vang lên những tiếng ong ong.
"Thật sự là do cơn mưa lửa kia ư... Tại sao lại như vậy..." Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Quá trình để dung nham nguội diễn ra rất nhanh, nhưng dòng dung nham này lại liên tục làm tan chảy lớp đất đá ở những nơi nó đi qua, rồi dần dần tiến nhập vào sâu trong lòng đất.
Dòng dung nham này vẫn duy trì nhiệt độ như vậy, trừ phi là có linh tính hoặc có linh lực thôi thúc.
Nhưng ai có thể thôi thúc cả một cơn mưa lửa kinh khủng thế này?
Cần phải biết rằng, mưa lửa trên trời vẫn luôn đổ xuống chưa từng ngừng nghỉ, nếu như là tu sĩ thì linh lực cũng không kịp tiêu hao cho loại chuyện này.
Không người tu hành nào làm được, cho dù có là Tam Thánh hùng mạnh cũng không làm nổi.
Trong lúc Cố Thanh Sơn đang suy tư thì đã thấy hai thanh trường kiếm bay trở về, xoay vòng quanh hắn liên tục.
"Được được được, chúng ta đi."
Hắn yên lặng ghi tạc chuyện này trong lòng, bay theo hai thanh trường kiếm, tiến vào hang động dung nham.
Công cuộc lặn lội đường xa lần thứ hai bắt đầu, mà lần này, đường đi rõ ràng là một con dốc thẳng đứng, gần như bổ thẳng xuống lòng đất theo chiều dọc.
Trong đoạn hang động này lại liên tục xuất hiện rất nhiều lối rẽ, nếu không nhờ có hai thanh trường kiếm dẫn đường, Cố Thanh Sơn chắc chắn rằng mình không thể đi xa đến vậy.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, bọn họ đã bôn ba suốt mấy canh giờ, không khí cũng dần trở nên nhớp nhúa và oi bức hơn, nhiệt độ tăng lên rất cao. Cố Thanh Sơn đành phải phóng linh lực ra, ngăn cách bản thân với không gian bên ngoài.
Đột nhiên, một luồng khí tức như có như không xuất hiện, Cố Thanh Sơn lập tức đề cao cảnh giác.
"Sóng linh lực? Sao lại có nguồn linh lực thuần túy khổng lồ như thế..." Hắn khá bất ngờ, hơi nhíu mày lại.
Ai mà ngờ được, ở nơi thế này lại có sóng linh lực.
Kể từ khi tiến vào thế giới Thần Võ đến nay, ngoại trừ yêu ma và tu sĩ ra thì hắn chưa từng gặp vật sống nào nữa. Trong lần trước, hắn còn từng phát hiện vài thi thể của tu sĩ võ đạo Phong Thánh cảnh, nhưng lần này chẳng phát hiện được thứ gì. Ngay cả Tam Thánh cũng từng đoán rằng Nhân tộc ở thế giới này đã bị yêu ma diệt sạch.
Mà giây phút này, Cố Thanh Sơn lại cảm ứng được một luồng linh lực, chuyện này thật sự khó mà tưởng tượng nổi.
Ở đây cách mặt đất quá xa, hang động này có hết thảy ngàn động vạn khe, hiện giờ, hắn có muốn theo đường cũ trở về cũng không được.
Cố Thanh Sơn siết chặt Địa kiếm trong tay, vô cùng cẩn thận dè chừng lao về phía trước.
Phía trước lại là một cửa động khác, mà hai thanh trường kiếm rốt cuộc cũng đã chịu dừng lại. Cố Thanh Sơn bay qua, nhìn vào cửa động, bỗng nhiên thất thanh nói: "Không lý nào lại có chuyện này!"