- Như vậy đi, hai người các ngươi cùng lên, cũng bớt phiền toái.
Sắc mặt Triệu Phong tự nhiên, không hề để tâm.
- Đừng vội ngông cuồng.
- Tiểu tử không biết trời cao đất dày.
Mạnh Vân và Lý Hoành sững sờ, sau đó lập tức hét lên.
Lời này của Triệu Phong vừa nói ra, cũng khiến tất cả mọi người kinh ngạc, bọn họ quả thật chưa từng gặp qua loại người cuồng vọng như vậy.
Chỉ là một kẻ tu vi Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, vậy mà dám nói cùng chiến với hai đệ tử chân truyền tu vi Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
Đương nhiên.
Cho dù da mặt của Mạnh Vân và Lý Hoành có dày hơn cũng không có khả năng cùng xông lên một lúc, thậm chí Triệu Phong có đồng ý đi nữa.
Bọn hắn cho rằng, Triệu Phong nhất định tự biết không có cửa thắng lợi, vì vậy mới nói
- Haizz, ta nói thật lòng đó.
Triệu Phong lắc đầu.
Mạnh Vân và Lý Hoành thiếu chút nữa không nhịn được mà thổ huyết, tiểu tử này quả thật không biết tốt xấu.
- Mạnh Vân, ngươi còn sợ mất mặt chưa đủ sao?
Ngạo Thiên Nguyệt hừ lạnh một tiếng, sắc mặt trầm xuống.
Với lòng kiêu ngạo của hắn, cảm thấy Mạnh Vân đang làm mất mặt Tông môn, không ngờ lại liên hợp với một đệ tử Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, khi dễ một tiêu tử Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
- Vâng, Ngạo sư huynh.
Mạnh Vân cũng không dám làm trái, ngoan ngoãn lui xuống.
Trong Lăng Nguyệt Tông, Ngạo Thiên Nguyệt là hoàng giả trong đám hậu bối, nói một không nói hai, uy danh của hắn thậm chí còn lan truyền tới liên minh Thập Tam Tông.
Trên sân chỉ còn lại Triệu Phong và Lý Hoành.
Lý Hoành kìm chế hưng phấn trong lòng, đây có thể là cơ hội thắng lợi duy nhất trong Tiểu Hội Tam Tông lần này.
Triệu Phong đứng yên tại chỗ, mái tóc xanh theo gió dao động, khẽ nheo mắt lại, trên người chợt xuất hiện một loại khí tức quỷ mị tà dị.
Lý Hoành bị hắn nhìn chằm chằm, chợt xuất hiện cảm giác tâm hồn bất định.
- Lý huynh, nhận thua đi, ngươi không phải đối thủ của ta.
Mái tóc xanh của Triệu Phong tung bay, một luồng sóng tinh thần vô hình dao động, giống như điện quang lôi thạch, xông vào tâm linh của Lý Hoành.
- Ngươi...
Thân thể Lý Hoành cứng đờ.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Hắn cảm giác như có vô số cuồng lôi từ trên trời giáng xuống, đại địa dưới chân sụp đổ, rơi vào vô gián địa ngục.
Sau khi trở về Tông môn, Triệu Phong đã lĩnh ngộ “Điện Chi Áo Nghĩa” tới trình độ mới.
Không thể tưởng tượng nổi chính là hắn đã dung nhập Điện Chi Áo Nghĩa vào tinh thần huyễn thuật, sinh ra uy năng không thể tưởng tượng nổi.
Không tốt!
Tâm linh của Lý Hoành chợt xuất hiện sơ hở, sau đó cảm thấy kình phong ập tới.
Phành...
Triệu Phong một cước đá bay hắn.
Xôn xao...
Đệ tử của ba Tông đột nhiên sôi sục, đây là tình huống gì?
- Thì ra là bí thuật tinh thần, không ngờ tiểu tử này lại nghiên cứu thứ bàng môn tả đạo này.
- Mặc dù là bàng môn tà đạo, thế nhưng lưu phái này lại rất khó phòng bị, “Cổ U Điện” xếp hạng hai chính là một ví dụ.
Trưởng bối cao tầng của ba Tông đều trao đổi ánh mắt với nhau.
Lúc này, Lý Hoành đã thất hồn lạc phách, ngồi yên tại chỗ.
- Đa tạ.
Vẻ mặt Triệu Phong vẫn lạnh nhạt như cũ.
Bên phía Ngân Nguyệt Tông thì sắc mặt mọi người đều trở nên cực kỳ khó coi, không ngờ Triệu Phong có tu vi thấp nhất trong Hiểu Nguyệt Tông lại quỷ dị cường đại như vậy.
Lý Hoành kia không ngờ thất bại mà không có chút lực phản kháng nào.
- Bí thuật tinh thần...
Ngạo Thiên Nguyệt chợt thoáng suy tư.
Hắn đột nhiên nhớ tới “Lâm Thông”, kẻ xếp hạng thứ hai trong “Tứ đại tân tú”.
Trong “Tứ đại tân tú”, Lâm Thông chính là quỷ dị thần bí nhất, hắn xuất thân từ “Cổ U Điện”, lại có huyết mạch cực kỳ hiếm, tu luyện thành công bí điên chí cao “Thiên U Đồng” của Tông môn.
Lúc Lâm Thông chính thức thúc dục “Thiên U Đồng”, chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể khiến cho tâm thần của đối thủ tan vỡ, thảm bại tại chỗ.
Một vài thiên tài sau khi bị Lâm Thông đánh bại, thậm chí còn xuất hiện tình trạng tâm thần phân liệt, sau đó biến thành kẻ điên. Nhẹ thì cũng sẽ lưu lại bóng ma trong tâm linh.
Cho dù là Ngạo Thiên Nguyệt dám khiêu chiến với Thương Vũ Nguyệt hạng nhất chứ cũng không dám dễ dàng khiêu chiến với Lâm Thông, bởi đối phương thật sự quá quỷ dị, thủ đoạn công kích không thể phòng ngừa.
Triệu Phong trước mắt cũng tu luyện bí thuật tinh thần.
Đương nhiên, Ngạo Thiên Nguyệt sẽ không để Triệu Phong vào mắt, bí thuật tinh thần của đối phương trong mắt hắn chẳng khác gì trò đùa.
“Tứ đại tân tú” trong liên minh Thập Tam Tông, không phải nghi ngờ đều là thiên tài đứng trên đỉnh kim tự tháp, kiến thức rộng rãi, ngạo thị thiên hạ trong đám hậu bối.
- Còn có ai muốn luận bàn với Triệu mỗ không?
Triệu Phong tựa cười mà không phải cười, ánh mắt chợt rơi lên người Mạnh Vân.
Thân hình Mạnh Vân lập tức cứng đờ, thế nhưng cũng không sợ hãi, liền đứng dậy ứng chiến.
Hắn tự tu vi của mình cường đại, tâm trí kiên định, dưới tình huống đã đề phòng, cũng không hề sợ Triệu Phong.
Nếu không sợ bí thuật tinh thần của đối phương, vậy còn không phải là chiến thắng dễ dàng hay sao?
- Triệu huynh, Mạnh mỗ thừa nhận đã xem thường ngươi, nhưng ngươi cũng đừng hòng dùng thủ đoạn đó để đối phó ta.
Mạnh Vân cười lạnh một tiếng.
- Ha ha, thật không? Triệu mỗ lại không tin đâu.
Triệu Phong nhẹ nhàng cười, mái tóc xanh không gió tự bay, khí tức tà dị trên người càng trở nên dày đặc.
Mạnh Vân lập tức lộ vẻ đề phòng, bảo vệ chặt tâm linh, thân hình lóe lên từng đạo tàn ánh, đánh về phía Triệu Phong.
Tu vi đạt tới Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong, chiến lực của Mạnh Vân tuyệt đối không thể khinh thường.
Phành...
Triệu Phong hét lớn một tiếng, một luồng sóng âm tinh thần giống như điện lôi nổ vang, tập kích Mạnh Vân.
Tốc độ của Mạnh Vân dù nhanh, thế nhưng cũng không thể nhanh hơn tốc độ tư duy, cũng không thể nhanh hơn tinh thần công kích.
Phành...
Thân hình Mạnh Vân thoáng khựng lại, tâm thần dao động, khí huyết trong cơ thể sôi trào, tạng phủ chấn động.
Thoáng chốc, vẻ mặt hắn tái nhợt, khóe miệng tràn ra một tia máu.
Đệ tử của ba Tông đều không kìm được mà động dung.
Ngay cả một số trưởng bối của các Tông môn cũng giật mình, không ngờ bí thuật tinh thần của Triệu Phong lại có uy lực lớn như vậy.
Bí thuật tinh thần của Triệu Phong, trong quá trình tu luyện, có thể nói là tiến triển cực nhanh, hiệu suất còn cao gấp mười gấp trăm lần so với tu luyện nội công hay luyện thể.
Lý Phù Loan kia nói không sai, truyền thừa lĩnh vực tinh thần mới thật sự thích hợp với Triệu Phong.
Hơn nữa, bí thuật tinh thần của Triệu Phong còn dung hợp cả áo nghĩa của Điện Chi Truyền Thừa trong đó.
Hiện nay, tầng thứ nhất của Điện Chi Truyền Thừa mà Triệu Phong tu luyện đã hoàn toàn nhập môn.
Điều này sao có thể?
Mạnh Vân chùi đi vết máu. Cũng không dễ dàng nhận thua, hắn tin rằng, nếu mình tác chiến chính diện, Triệu Phong không thể nào là đối thủ.
Phá Nguyệt Thừa Phong Thức.
Quạt xếp trong tay Mạnh Vân vung lên, tàn phong màu bạc giống như kinh đào hãi lãng, tràn về phía Triệu Phong.
Triệu Phong đứng yên tại chỗ, không né không tránh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Phong Lôi Chưởng!
Hắn đột nhiên bổ ra một chưởng nghênh tiếp, phong khỏi lôi minh, từng đạo hồ quang điện giống như mạng nhện, ở trong cuồng bạo ngược, không ngờ phát ra tiếng lôi minh nổ vang, khí thế như hồng thủy.
Trong khoảnh khắc hắn ra tay, trưởng lão của ba Tông đều đồng loạt biến sắc.
- Chưởng lực này, chỉ e đã đạt tới tầng thứ năm của Phong Lôi Chưởng, tương đương với hỏa hầu đỉnh phong của môn công pháp này.
Đại trưởng lão nghẹn ngào.
Chỉ trong thoáng chốc, “Phá Nguyệt Thừa Phong Thức” của Mạnh Vân đã bị một chưởng này chôn vùi, đồng thời lôi minh điện quang cũng chạy qua người hắn.
Một khắc sau, hắn liền mất đi tri giác.
Phịch...
Mọi người chỉ thấy Mạnh Vân thất khiếu chảy máu, hôn mê tại chỗ.
- Mạnh sư huynh.
Vài tên đệ tử của Lăng Nguyệt Tông vội vàng chạy lên ứng cứu.
Triệu Phong đứng sừng sững trong gió đêm, đầu tóc xanh phiêu dật, theo gió mà động, độc nhãn lạnh lùng khiến người khác cảm thấy trái tim lạnh lẽo, tâm linh bị trùng kích nặng nề.
Một ít người thậm chí còn cảm thấy sởn hết gai ốc.
Kẻ này thật đáng sợ.
Đệ tử của ba Tông không rét mà run.
Chẳng ai ngờ, trong ba đại đệ tử chân truyền của Hiểu Nguyệt Tông, người quý nhất, đáng sợ nhất, không phải là Dương Càn hay Bắc Mặc, mà là Triệu Phong, kẻ thoạt nhìn có tu vi thấp nhất.
Triệu Phong không chỉ am hiểu bí thuật tinh thần, mà ngay cả chiến lực bình thường cũng khủng bố tới cực đoan, một chưởng liền đánh bay Mạnh Vân, so với Bắc Mặc cũng không hề thua kém, thậm chí khí thế còn mạnh hơn.
Lý Hoành và Mạnh Vân, không người nào không phải muốn “bóp quả hồng mềm”, đáng tiếc lại dẫm phải đinh sắt.
- Còn ai nữa không?
Ánh mắt của Triệu Phong chợt quét qua mọi người trên sân.
Ba đại đệ tử chân truyền của Ngân Nguyệt Tông đều không có ai lên tiếng. Thượng Quan Vũ quá nửa không có phần thắng. Mà Mao Phi lại vừa trải qua một trận kịch chiến, có phần hao tổn, tự phần thắng không lớn. Nếu như hắn thua trong tay một tiểu tử Tứ trọng thiên, vậy còn không phải là làm mất sạch mặt mũi của Ngân Nguyệt Tông hay sao?
- Luận bàn Tiểu Hội TamTông lần này, để đạt mục đích công bằng, mỗi người chỉ có thể liên tục đánh hai trận.
Ngạo Thiên Nguyệt đột nhiên mở miệng.
Theo như quy tắc, mỗi người dù có chiến thắng cũng chỉ có thể liên tục đánh hai trận, làm vậy là để phòng ngựa xa luân chiến (*).
(*) đại khái là hội đồng thay nhau quần một người.
- Được!
Triệu Phong khẽ gật đầu, bước xuống sân.
Sau khi Triệu Phong kết thúc, ba đại đệ tứ chân truyền của Hiểu Nguyệt Tông vừa xuất thủ lập tức đại triển thân thủ.
Tiểu Hội Tam Tông lần này, Hiểu Nguyệt Tông một phen dương danh, rửa sạch mối hổ thẹn trước kia.
- Triệu sư điệt, Phong Lôi Chưởng của ngươi dường như đã đạt tới tầng thứ năm, chỉ còn thiếu một tầng nữa là đạt tới cảnh giới cao nhất?
Ánh mắt Vân Hải chân nhân lóe lên, dường như rất hiếu kỳ.
Triệu Phong tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn.
Trước kia, thiên tài tu luyện Phong Lôi Chưởng đến cảnh giới cao nhất, đều có kết quả là bỏ mạng.
- Muốn đột phá tầng thứ sáu, có lẽ phải mất một hai năm nữa.
Triệu Phong mặt không đổi sắc lừa gạt.
Phong Lôi Chưởng của hắn qua cải thiện, hiện đã tăng lên đến tầng thứ bảy.
Cùng là tầng thứ năm, nhưng Triệu Phong đã trải qua hoàn thiện, dung nhập Điện Chỉ Áo Nghĩa, uy lực mạnh gấp mấy lần so với Phong Lôi Chưởng nguyên bản, mà thi triển lại càng trôi chảy hoàn mỹ hơn.
Vân Hải chân nhân tự nhiên không biết tình huống trong đó, hắn thầm nghĩ:
- Triệu Phong này dường như đang hoàn thiện Phong Lôi Chưởng, không biết lúc tu luyện tới tầng thứ sáu có còn mạng hay không.
Nếu như Triệu Phong chết vì tu luyện Phong Lôi Chưởng, vậy thì hắn tất nhiên bớt đi một mối lo rồi.
Tiểu Hội luận bàn vẫn còn tiếp tục.
Sau đó, hai phe Lăng Nguyệt Tông và Ngân Nguyệt Tông bắt đầu triển khai luận bàn.
Thượng Quan Vũ ra tay, khiêu chiến với người cũng có truyền thừa là Triệu Vũ Phi.
Tu vi của Triệu Vũ Phi đã đạt tới Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong, trong kỳ ngộ thí luyện đã đạt được truyền thừa.
Giao phong được hai mươi chiêu, Triệu Vũ Phi dùng loại sách lược giống như Bắc Mặc, chiến thắng Thượng Quan Vũ có công kích mạnh mẽ.
- Vũ Phi đạt được truyền thừa gì nhỉ?
Triệu Phong cần thận quan sát, nhưng không cảm nhận được rõ ràng.
Thân pháp của Triệu Vũ Phi trước sau như một, nhẹ nhàng như tiên, giống như Huyễn Ngư thân pháp của hắn, tràn ngập tính biến ảo.
Phương diện công kích thì sắc bén ác liệt mà không thiếu phần linh dật.
Tại phương diện phòng ngự, trong đám cùng cấp cũng xem như khá mạnh, nếu không thì cũng không thể nào ngăn cản được công kích mãnh liệt của Thượng Quan Vũ.
Nhưng tổng hợp mà nói thì Triệu Phong lại không nhìn ra được chỗ đặc thù trong đó.
Triệu Vũ Phi chiến thắng có vài phần dễ dàng, tiếp đó lại khiêu chiến Bắc Mặc.
Truyền thừa đấu với truyền thừa.
Thân pháp và công kích của Triệu Vũ Phi vẫn sắc bén mà phiêu dật, giống như mây trôi nước chảy, cảnh đẹp ý vui.
Triệu Phong không khỏi thúc dục mắt trái quan sát, lục này mới phật hiện chân lực trong cơ thể Triệu Vũ Phi óng ánh trong suốt, vô cùng tinh khiết, thậm chí giống như dung hợp với huyết nhục, lúc thúc dục thì thông thuận như nước chảy, thực lực chỉnh thể trong lúc vô hình tăng trên diện rộng.
Triệu Vũ Phi và Bắc Mặc giao phong gần trăm chiêu, không phân cao thấp.
Phần lớn Bắc Mặc đều bị Triệu Vũ Phi áp chế, nhưng hắn sở trường phòng ngự, vì vậy cũng không bị thua.
Sau trăm chiêu, dựa theo quy tắc thì hai người xem như ngang tay, kết thúc trận chiến.
Triệu Phong nhìn ra được một chút bí ẩn trong đó, truyền thừa của Triệu Vũ Phi, có lẽ thuộc loại phụ trợ, hắn thậm chí cảm thấy huyết mạch trên người Triệu Vũ Phi dường như cũng không bình thường.
Nếu không thì chân lực làm sao có thể đạt tới tình trạng óng ánh long lanh, tinh khiết không tì vết như vậy, càng không thể tin nổi là nó có thể dung hợp với huyết nhục.
Sau trăm chiêu qua đi, Bắc Mặc có chút thở dốc, mà Triệu Vũ Phi vẫn dư lực mười phần, đây còn là kết quả sau hai trận chiến.
Triệu Vũ Phi có chút tiếc nuối, nàng vốn định Tiếp tục khiêu chiến với Triệu Phọng hoặc Dương Càn, nhưng lại phát hiện đã khiêu chiếu hai vong, vì vậy chỉ có thể đợi đến lần sau.