Luận bàn đến lúc này, Tiểu Hội Tam Tông đã tiến vào giai đoạn sau cùng.
Những trận sau, chính là trận quyết chiến cuối cùng giữa Thủ tịch đệ tử.
Thế nhưng...
Ngạo Thiên Nguyệt chậm rãi đứng dậy, ôm quyền nói:
- Tiểu Hội Tam Tông lần này, so với trước kia còn đặc sắc hơn. Nếu như mọi người không có dị nghị gì thì Tiểu Hội luận bàn xem như kết thúc tại đây!
Thành viên đệ tử của ba Tông đều đồng loạt biến sắc. Ngạo Thiên Nguyệt này muốn chấm dứt Tiểu Hội luận bàn sao? Thân là chủ nhà, hắn không hề có ý đi ra luận bàn đôi chút sao?
Sắc mặt Thủ tịch đệ tử của Hiểu Nguyệt Tông và Ngân Nguyệt Tông đều có chút khó coi.
- Tên Ngạo Thiên Nguyệt này chẳng lẽ khinh thường không muốn đánh với chúng ta một
Dương Càn chợt nhướng mày.
- Ngạo Thiên Nguyệt... Khinh người quá đáng! Cho dù ngươi thân là một trong “Tứ đại tân tú” của liên minh Thập Tam Tông, nhưng cũng không thể chà đạp vũ nhục Ngân Nguyệt Tông của chúng ta như vậy.
Trong lồng ngực Mao Phi bùng lên một ngọn lửa phẫn nộ.
Hành vi của Ngạo Thiên Nguyệt khiến cho đệ tử của hai Tông cảm thấy không vui, cũng tương đương với việc tát thẳng vào mặt Thủ tịch đệ tử của hai Tông.
- Ngạo Thiên Nguyệt! Chúng ta đương nhiên có dị nghị! Ngươi là Tân Tú đệ nhất nhân của ba Tông lại không ra tay, Tiểu Hội Tam Tông làm sao có thể tính là thành công đây?
Mao Phi chậm rãi đi lên, chiến ý hừng hực.
- Liên minh thịnh hội của liên minh Thập Tam Tông mới là chiến trường của ta, thực lực của các ngươi còn chưa đủ. Nhưng nếu cố ý muốn chiến, vậy xin mời hai vị Thủ tịch đệ tử là Dương Càn và Mao Phi cùng lên đi, như vậy mới được.
Vẻ mặt Ngạo Thiên Nguyệt tràn đầy ngạo nghễ.
Lời này vừa nói ra, lập tức dấy lên một trận mắng chửi.
- Ngạo Thiên Nguyệt, đừng quá cuồng vọng!
- Ngạo Thiên Nguyệt, ta ngươi chỉ là tên chuột nhát gan, không dám ứng chiến chứ gì?
Đối mặt với tiếng chửi mắng của mọi người, Ngạo Thiên Nguyệt lại không tức giận, bình thản nói:
- Ngạo mỗ chỉ không muốn lãng phí thời gian mà thôi.
- Ngạo Thiên Nguyệt, hai người cùng tiến lên quả thật không có khả năng, nếu ngươi đã có công phu này, vậy thì hai người chúng ta sẽ lần lượt thượng tràng.
Dương Càn trầm giọng nói.
Sự cuồng vọng của Ngạo Thiên Nguyệt, xem như đã đắc tội với các đệ tử của hai Tông.
- Được rồi.
Ngạo Thiên Nguyệt dưới áp lực của số đông, đành phải đi ra ứng chiến.
Trên thực tế, đây chính là thế cục mà hắn cố ý tạo nên, chỉ đáng tiếc là Dương Càn lại không mắc mưu, không muốn lấy hai đánh một.
Nếu không, hắn có thể dùng sức một mình mà chiến thắng Thủ tịch đệ tử của hai Tông, đó là phong quang bực nào chứ?
Càng quan trọng hơn là có thể đại triển thần uy trước mặt nữ tử trong lòng.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của hắn chợt liếc nhìn Triệu Vũ Phi. Cuối cùng đột nhiên phát hiện, Triệu Vũ Phi dường như đang chú ý tới ba người bên phía Hiểu Nguyệt Tông.
Trong sân, hai đại thiên tài đứng đối diện nhau. Ngạo Thiên Nguyệt đứng chắp tay, dáng vẻ cao lớn tuấn vĩ, dù chưa động thủ nhưng một luồng uy áp vô hình khiến quỷ thần kinh sợ, đang chậm rãi tản mát ra.
Mao Phi hít sâu một hơi, cho đến khi chính diện đối mặt với Ngạo Thiên Nguyệt thì hắn mới ý thức được sự đáng sợ của đối phương.
Áp lực mà Ngạo Thiên Nguyệt mang đến cho hắn thật không kém gì tiền bối Thất trọng thiên trong Tông môn.
Mao Phi cũng không dám ngông cu ông nhanh chóng ngưng tụ chân lực toàn thân, mơ hồ tạo thành một tầng ánh sáng màu bạc.
Phi Vân Lưu Ảnh!
Trong bóng đêm, chỉ Mao Phi lưu lại một vài đạo tàn ảnh màu bạc, vây quanh Ngạo Thiên Nguyệt với trận thế hình tam giác.
Luận tốc độ thân pháp, trong Tiểu Hội Tam Tông này, Mao Phi có thể nói là tuyệt đỉnh.
Chỉ trong khoảnh khắc, hắn phi tốc quanh người Ngạo Thiên Nguyệt, tạo thành từng đạo gió màu bạc, dày đặc chằng chịt, giống như tầng tầng lưỡi đao, bao phủ lấy Ngạo Thiên Nguyệt.
Thiên Nhận Lăng Trì!
Mao Phi kết hợp với thân pháp thần diệu, thi triển ra một chiêu vô cùng đáng sợ.
Một chiêu này có thể nói là rất độc ác, trên lý luận có thể cắt một người thành “ngàn mảnh”.
Không ít người đang quan chiến đều cảm thấy tâm thần phát lạnh, trơ mắt nhìn Ngạo Thiên Nguyệt bị từng đạo gió màu bạc kia cắt đi hết tầng này đến tầng khác.
Ngạo Thiên Nguyệt căn bản không hề nhúc nhích, vẫn đứng chắp tay như cũ.
- Nguyệt Thần Thương Thể!
Bên ngoài cơ thể Ngạo Thiên Nguyệt hiện động một tầng ánh sáng màu bạc, như bảo thạch lưu ly, tinh xảo đậm đặc, giống như hoa văn trên da thịt.
- Hắn quả nhiên đã tu thành “Nguyệt Thần Thương”!
- Nguyệt Thần Thương Thể chính là chiêu bài tuyệt kỳ của môn công pháp này.
Không chỉ Lăng Nguyệt Tông, ngay cả hai Tông khác cũng phát ra tiếng than thở.
“Nguyệt Thần Thương” chính là loại công pháp cấm kỵ, cũng là một loại truyền thừa, tự tạo thành một hệ thống.
Công pháp tu luyện trên thế gian, không phải cứ là truyền thừa thì sẽ mạnh hơn, có một số công pháp tuyệt thế, bao hàm toàn diện, hùng bá thiên hạ.
Nguyệt Thần Thương Thể!
Vô số đạo gió màu bạc cắt lên người Ngạo Thiên Nguyệt, uy năng đủ để cắt nát Thần binh hạ phẩm bình thường, thế nhưng lúc này lại giống như đánh vào nước, hiện lên một tầng rung động nho nhỏ, sau đó liền biến mất không nữa.
Tầng ánh sáng như ánh trăng quanh người Ngạo Thiên Nguyệt giống như một dòng chất lòng, long lanh như lưu lý ngọc, khiến hắn càng trở nên tuấn mỹ siêu phàm, giống như Nguyệt Thần hạ phẩm.
- Thật sự là công pháp kỳ diệu, có áo nghĩa của ánh trăng, lại ẩn chứa khả năng phòng ngự chí nhu giống như “Minh Thủy truyền thừa” của Bắc Mặc.
Triệu Phong không khỏi sợ hãi thán phục.
Dưới năng lực thị giác của mắt trái, hắn có thể nhìn rất rõ ràng.
Hơn nữa, Triệu Phong còn nhìn một điểm mà người khác không thể nhìn, trong cơ thể của Ngạo Thiên Nguyệt có huyết mạch không giống người thường, chắc hẳn cũng là lực lượng huyết mạch.
Đây chính là nguyên nhân mà hắn có thể luyện thành công pháp cấm kỵ như “Nguyệt Thần Thương”.
Một kích tuyệt cường của Mao Phi rõ ràng không thể tổn thương Ngạo Thiên Nguyệt chút nào.
- Bại đi!
Ngạo Thiên Nguyệt vung tay lên, lòng bàn tay bắn ra một ánh trăng màu bạc rực rỡ, huy hoàng tráng lệ, ẩn chứa lực lượng phá hoại cực hạn.
Phành...
Mao Phi trực tiếp bị một kích mạnh mẽ này đánh bay, phun ra một búng máu ngay tại chỗ. Toàn trường đều rung động, ngây ngẩn.
- Thật quá mạnh mẽ! Ngạo Thiên Nguyệt giống như Nguyệt Thần phụ thể, công kích lẫn phòng ngự đều thuộc loại tuyệt đỉnh.
- Dùng lực lượng huyết mạch để thúc dục công pháp cấm kỵ. Khó trách hắn lại có ngạo khí như vậy.
Mắt trái của Triệu Phong nhìn lực lượng vận chuyển trong cơ thể Ngạo Thiên Nguyệt, sau đó tiến hành phân tích.
Chỉ tiếc là phải cần có lực lượng huyết mạch thì mới có thể thúc đẩy công pháp huyền ảo này, cho dù Triệu Phong có tìm hiểu thì cũng không thể nào thi triển được.
Trong cơ thể của hắn và Ngạo Thiên Nguyệt đều có lực lượng huyết mạch, thế nhưng hiển nhiên không cùng một loại hình.
Một màn kịch tính qua đi, Mao Phi thất bại.
Mọi người trên sân, thật lâu mới phản ứng lại, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Ngay sau đó.
Dương Càn bước lên sân, trên mặt hắn không có nửa phần sợ hãi, cho dù có bại thì cũng muốn toàn lực đánh một trận, lúc đó mới có thể đề cao bản thân.
Phách Nguyệt Thiên Đao!
Dương Càn dốc sức chém ra một đao, thanh trường đao cổ kim trong tay phát ra một luồng bá khí chưa từng có từ trước tới nay, ánh đao thét gào như sông lớn cuộn trào, hình thành từng tầng sóng đao.
So với lúc chiến đấu cùng Mao Phi, chiến lực của Dương Càn càng mạnh hơn, không biết là lúc trước đã ẩn tàng hay là bây giờ đang cố gắng nghiền ép ra tiêm lực cực lớn.
Phách Nguyệt Thiên Hà Nộ!
Thế công của Dương Càn, từng đợt liên tục dâng lên, mỗi một đao chém tới đều khiến cho tầng ánh trăng bên ngoài cơ thể Ngạo Thiên Nguyệt chấn động, thậm chí ảm đạm vài phần.
Trên mặt Ngạo Thiên Nguyệt có chút rung động, duỗi một tay ra, nhẹ nhàng vung lên, từng chùm tia sáng hình lưỡi liễm, mỏng như cánh ve sầu, cùng giao phong với Dương Càn.
Keng keng keng...
Trường đao của Dương Càn liên tục bắn ra tia lửa, dư âm của khí nhận khiến hắn liên tục rút lui.
Ba chiêu qua đi.
Trên người hắn đã lưu lại vài đạo vết máu.
- Nguyệt Thần Hóa ảnh!
Ngạo Thiên Nguyệt lóe lên một chuỗi hư ảnh như ánh trăng, chỉ thân ảnh ba người đồng thời đánh trúng Dương Càn.
Ọc!
Dương Càn thổ huyết tại chỗ, trường đao rơi xuống đất.
Bịch...
Ba thân ảnh như ánh trăng đều trở về một thể.
- Thì ra, ba cái hư ảnh kia đều là thật... “Nguyệt Thần Thương” quả nhiên danh bất hư truyền.
Dương Càn lau khô vết máu trên khóe miệng, thất bại hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Sau khi Ngạo Thiên Nguyệt chiến thắng, ánh mắt ngạo thị ba Tông.
Lúc này, hắn đã chứng mình lời nói của mình lúc trước không phải là cuồng ngạo.
Cho dù là Dương Càn và Mao Phi cũng không thể không thừa nhận, cho dù hai người cùng xông lên thì vẫn sẽ thảm bại.
- Đệ nhất tân tú của ba Tông, quả thật danh xứng với thực.
Triệu Phong âm thầm gật đầu, Ngạo Thiên Nguyệt này quả thật có vốn liếng để cuồng ngạo.
Đạt tới cấp bậc như hắn, căn bản không để Tiểu Hội Tam Tông vào mắt.
Triệu Phong phân tích một phen, cho dù mình có bại lộ lực lượng huyết mạch, cũng không che dấu Điện Chi Truyền Thừa thì tối đa cũng chỉ có thể đánh ngang tay với Ngạo Thiên Nguyệt mà thôi.
Dù sao thì Ngạo Thiên Nguyệt cũng có lực lượng huyết mạch, lại còn tu luyện công pháp cấm kỵ cường đại.
Nhưng nếu như tu vi của Triệu Phong lại tăng thêm một bậc, lĩnh ngộ bí thuật tinh thần và Điện Chi Truyền Thừa sâu thêm một phần thì mới có cơ hội chiến thắng.
- Ha ha, nếu đã không còn dị nghị thì Tiểu Hội luận bàn xem như đến đây là kết thúc.
Ánh mắt Ngạo Thiên Nguyệt quét qua toàn trường.
Trong đó, Bắc Mặc có chút không cam lòng, muốn khiêu chiến, hắn đột nhiên mở ra bao vải của mình, lấy một kiện “Kim Lục Thiên Y” giống như tác phẩm nghệ thuật, mặc lên người mình.
- Nếu như các ngươi không phục, tại Liên minh thịnh hội của mười ba Tông, có duyên sẽ gặp lại.
Ngạo Thiên Nguyệt cự tuyệt tái chiến.
Với thực lực và uy danh của hắn, sau khi chiến thắng Dương Càn và Mao Phi, hoàn toàn có tư cách để cự tuyệt toàn bộ khiêu chiến.
- Vũ Phi có ý kiến.
Một thanh âm thiếu nữ nhẹ nhàng vang lên.
Mọi người đưa mắt nhìn về phía người lên tiếng, liền phát hiện đó chính là “Tử Yên Tiên Tử” Triệu Vũ Phi, dung mạo tuyệt đỉnh khiến chim sa cá lặn.
- Ồ? Vũ Phi có dị nghị gì?
Ngạo Thiên Nguyệt có chút khó hiểu hỏi.
- Ngạo sư huynh vội vàng chấm dứt Tiểu Hội như vậy, quả thật có chút không ổn. Ít nhất, Vũ Phi còn chưa tận hứng, không thể đánh một trận với đối thủ.
Triệu Vũ Phi chân thành khoáng đạt nói, đẹp đến mức chấn động phàm trần.
- Chẳng lẽ Vũ Phi muốn luận bàn với sư huynh?
Trong lòng Ngạo Thiên Nguyệt chợt động, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Những người khác khiêu chiến, hắn đều khinh thường ứng chiến, thế nhưng vị tiên tử này lại là sư muội của hắn, hắn cũng có thể phá lệ một lần.
Luận tư chất, mỹ mạo, khí chất, Triệu Vũ Phi không có chỗ nào không phải tuyệt đỉnh, đúng là đối tượng trong lòng hắn.
- Không, người ta muốn khiêu chiến chính là Triệu Phong đại ca.
Vẻ mặt Triệu Vũ Phi trầm tĩnh, nhẹ nhàng bước lên sân.
Khiêu chiến Triệu Phong?
Đệ tử của ba Tông không khỏi kinh ngạc, đồng loạt nhìn về thiếu niên tà dị độc nhãn tóc xanh của Hiểu Nguyệt Tông.
Thiếu niên này quỷ dị cường đại, nhưng trên người hắn rốt cuộc có chỗ nào đặc thù mà lại có thể khiến cho đệ nhất mỹ nữ Lăng Nguyệt Tông không tiếc lời khiêu chiến?
Khuôn mặt Ngạo Thiên Nguyệt cứng lại, cũng không xen vào, chỉ nheo mắt nhìn về phía Triệu Phong.
- Tại sao Vũ Phi lại có ý nghĩ này?
Triệu Phong vẫn ngồi yên, trên mặt đầy vẻ khó hiểu.
Trước kia, trong Triệu tộc hoặc Quảng Lăng phủ, hắn và Triệu Vũ Phi cũng không chỉ luận bàn một lần.
- Đã lâu không gặp, Triệu Phong ca trong suy nghĩ của Vũ Phi là một người thần bí cường đại, phảng phất như không gì không làm được, bách chiến bách thắng. Một năm trước, trong lòng Vũ Phi đã rất kính nể, sùng bái, nhưng lại vô lực đuổi kịp.
Triệu Vũ Phi thở dài sâu kín, đôi mắt dễ thương khẽ nháy, không hề che giấu chiến ý trong mắt.
Triệu Phong sững sờ.
Hắn cảm giác được luồng chiến ý mãnh liệt này, bắt nguồn từ sự kiêu ngạo và lòng tự trọng của Triệu Vũ Phi.
Thần sắc của Triệu Vũ Phi vô cùng phức tạp.
Một năm trước, thậm chí nửa năm trước, thiếu niên trước mắt đã liên tục đánh bại mình, tất cả kiêu ngạo và lòng tin của nàng đều tan vỡ.
Thậm chí, chính mình còn này sinh sùng bái và ỷ lại với hắn, chưa từng có suy nghĩ sẽ thực sự chiến thắng hắn.
- Hơn nửa năm qua, Vũ Phi đột nhiên tiến bộ, trong lòng tự cho đã thực sự mạnh lên, tự tin có thể vượt qua tất cả đối thủ, không sợ toàn bộ khiêu chiến, nhưng đến khi gặp lại Triệu Phong ca, ta mới phát hiện trong lòng vẫn còn cảm giác ỷ lại và vô lực.
Triệu Vũ Phi nói đến đây, chợt lộ ra một tia cay đắng, nhưng chiến ý trong đôi mắt lại càng mạnh mẽ hơn.
Nghe đến đây, vẻ mặt đám người Ngạo Thiên Nguyệt dường như chợt nghĩ tới điều gì đó.
- Thì ra là thế, ta chính là kẽ hở trong tâm kết của muội! Muốn đạt tới cảnh giới tâm tính vô hạn siêu việt tín niệm, giải bỏ khúc mắc thì muội nhất định phải chiến thắng ta.
Triệu Phong nói rất đơn giản, chỉ một câu đánh trúng chỗ yếu.