Chương 189: Đại quyết chiến

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Chân của tôi bị chém đứt rồi !


Từ dưới đầu gối, hai chân bị chém, hai đoạn cẳng chân liền còn cách không xa thân thể tôi , máu thịt be bét!


Tôi cảm thấy đầu có chút choáng, hô hấp có chút gấp gáp đang nghĩ muốn nhìn rõ bỗng nhiên phía sau đánh úp một trận gió lạnh, tôi cả kinh cho rằng bức tranh tiên đoán lập tức liền muốn xuất hiện, lúc này khom lưng, rút đao, quay người, đâm mạnh! Có thể nói làm liền một mạch!


"Làm sao vậy!" Trong nháy mắt âm thanh truyền tới , cổ tay của tôi bị kìm lại, sức mạnh to lớn như kìm sắt, tôi nhìn kĩ lại là lão tổ.


"Lão tổ, ông mau nhìn!" Tôi chỉ vào bức tranh tiên đoán trên mộ bia nói với lão tổ.


Xem ra lão tổ hẳn là không yên lòng tôi một người, vì lẽ đó liền theo tới, tôi chỉ vào bức tranh nói: ông bóp cổ một người mà tôi lại bị chém đứt hai chân!


Lão tổ híp mắt nhìn bức tranh chốc lát nhỏ giọng nói: ta biết vấn đề ở chỗ nào đi theo ta.


Lúc này hắn liền dẫn tôi, một lần nữa lui ra rừng bia đi ra ngoài rừng bia bởi lúc đang nhìn mộ bia, hắn cách mộ bia gần, tôi cách mộ bia xa, giờ khắc này lúc lui ra rừng bia, hàng phía sau biến thành hàng phía trước, tôi liền thành người đứng phía trước rồi.


Trong nháy mắt lúc hai tôi sắp đi ra rừng bia, tôi giơ đèn pin tuỳ ý soi ra phía ngoài rừng bia, trong nháy mắt ánh sáng xẹt qua ,một bóng người ánh vào trong tầm mắt của tôi .


Chờ chút!


Vừa nãy đó là ai đứng ở lối vào rừng bia?


Hình như là lão tổ?


Tôi vội vàng lại điều chỉnh ánh sáng đèn pin lần thứ hai soi về nơi vừa nãy nhìn thấy bóng người, đúng như dự đoán, lão tổ đang đứng ở lối vào của rừng bia lẳng lặng chờ tôi.


"Ngươi là ai!" Tôi hét lớn một tiếng, quay đầu nhìn về phía sau nhưng không ngờ sau lưng tê rần, một luồng lực va chạm mãnh liệt trực tiếp cuốn tung tôi, thân thể trên không trung lăn vài vòng, sau khi rơi xuống đất vẫn cứ không ngừng lực xung kích này lại ở trên mặt đất của rừng bia lăn qua lăn lại mấy cái mãi đến tận thân thể tôi đánh tới một khối mộ bia.


Phịch một tiếng, lần này khiến tôi va vào trước mắt biến thành màu đen, miệng phun máu tươi, một luồng cảm giác chóng mặt mãnh liệt kéo tới suýt chút nữa không nhịn được liền muốn nhắm mắt lại.


Lúc thân thể tôi lăn trên không trung cố ý liếc mắt nhìn phía sau ,lão tổ phía sau từ lâu biến mất không thấy thay vào đó chính là một người đeo mặt nạ màu trắng mặc một bộ y phục dạ hành (quần áo thích khách ngày xưa mặc) mà chiều cao của hắn cùng ánh mắt để tôi nghĩ tới một người!


Một người từng trợ giúp tôi nhưng tôi không dám xác định hắn rốt cuộc là đang hãm hại tôi hay không.


Nghịch Thiên Thần!


Tấm mặt nạ này của hắn cơ hồ là giống như đúc mặt nạ màu trắng mà Nghịch Thiên Thần đeo nhưng tôi cũng tuyệt đối sẽ không chỉ từ một tấm mặt nạ liền mù quáng nói hắn là Nghịch Thiên Thần. Nếu như Nghịch Thiên Thần thật muốn ra tay giết tôi ,dưới tình huống không muốn để cho tôi biết hắn là ai, hắn nhất định sẽ không đeo mặt nạ trước đây.


Lão tổ nghe tiếng chạy tới, trong nháy mắt nhìn thấy tôi ,hai tay dùng sức xoa một cái, trong lòng bàn tay tia sáng máu lóe lên, ánh kiếm ra khỏi vỏ!


"Ta chờ đợi các ngươi đã lâu!" Lão tổ cười lành lạnh nói, giờ khắc này cầm kiếm Huyết Hoàng trong tay, chân đạp mộ bia bay lên trời, liền bay về phía con rối đeo mặt nạ màu trắng này.


Tốc độ của hắn quá nhanh, đến mức lúc lướt qua, trên người đều bay ra một đạo bóng mờ đỏ như màu máu, tôi biết kia khẳng định là kiếm Huyết Hoàng chiếu ra .


Có câu nói: Người trong nghề (tinh anh trong nghề nào đó) vừa ra tay liền biết có hay không ,lão tổ đòn đánh này trực tiếp đánh con rối đeo mặt nạ liên tục lui về phía sau, lão tổ lạnh lùng nói: ngươi không phải chính chủ, lui qua một bên, miễn cho chết vô ích!


Người kia không nói lời nào, từ phía sau lưng rút ra một thanh trường đao chiến đấu với lão tổ, tôi đang nhìn mê li bỗng nhiên ở bên ngoài rừng bia bay đến một đạo ánh sáng lạnh liền tập kích sau lưng của lão tổ.


Ánh sáng lạnh kia như trăng khuyết xem ra như là Bumerang nhưng không xác định có phải không, tôi quát to một tiếng dùng sức đứng lên, đạp lên mộ bia, nhờ cỗ lực bật này bay lên cao nằm ngang đánh ra dao găm trong tay chặn lại cái Bumerang này!


Chỗ gan bàn tay phải đột nhiên tê rần, toàn bộ cánh tay phải đều giống như muốn đứt gãy, tôi đều rõ ràng nghe được bộ xương trong cánh tay phải vang lên một thanh âm răng rắc có điều không phải đặc biệt rõ ràng, nhưng giờ khắc này cánh tay phải như gặp điện cao áp giật, chua, tê tê, căng!


Bumerang bị thành công cản lại, rơi xuống đồng thời dĩ nhiên tăng tốc xoay tròn bay thẳng tập kích bụng tôi.


Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, trong nháy mắt chúng tôi trên không trung dùng sức vặn vẹo vòng eo né tránh công kích Bumerang nhưng bởi vậy hai chân lại rơi vào trong phạm vi công kích.


Bumerang tiếp tục rơi xuống đồng thời, ở chỗ đầu gối của hai chân tôi bỗng nhiên xẹt qua.


Đau!


Nhưng không phải rất đau!


Tôi cúi đầu vừa nhìn, hai chân đã đứt!


Hai đoạn cẳng chân bị chém đứt, lạch cạch một tiếng rơi xuống đất, bàn chân lại vẫn đang hơi rung rung có thể là lưỡi đao của Bumerang thực sự quá nhanh, đòn đánh này, tôi căn bản không phản ứng lại, hai đoạn cẳng chân liền trực tiếp bị chém đứt rồi.


Lúc rơi xuống, tôi căn bản là không có cách khống chế thân thể của chính mình, chỉ có thể mạnh mẽ vặn vẹo, để tôi lấy tư thế nằm hoặc là tư thế quỳ rơi xuống, dù là như vậy cũng khiến tôi té tới nội tạng đau đớn.


Mãi đến tận lúc rơi xuống đất , nơi đứt gãy của đầu gối tôi mới truyền đến đau nhức tê tâm liệt phế !


Loại cảm giác đau đớn này như một cái kìm sắt lớn thiêu hồng cấu lấy thịt tôi hung hăng xé, hung hăng véo! Loại đau đớn này như vô số hàm răng sắc bén sắc nhọn cắn rách da thịt của tôi , gặm cắn ở trên xương của tôi !


"A --!" Tôi ngẩng đầu lên trời, há to miệng điên cuồng không ngừng hét lên !


Khoảnh khắc tôi trừng hai mắt, gầm rú chỉ cảm thấy mặt sung huyết, gân xanh trên cổ đều nổ lên cao nhường nào tuy rằng tôi dùng hai tay bóp lấy nơi đứt gãy của bắp đùi mình nhưng máu tươi vẫn cứ không ngừng chảy ra ngoài.


Lão tổ nghe được tiếng gào thét của tôi quay đầu nhìn lại cũng là kinh hãi đến biến sắc, lúc này tăng nhanh tốc độ, đánh con rối đeo mặt nạ liên tiếp lui về phía sau, trong nháy mắt chờ đúng thời cơ ,một chiêu kiếm xẹt qua chém đứt đầu con rối !


Hình ảnh trong tưởng tượng cũng không có xảy ra, con rối sau khi chết cũng không phải hóa thành một đống rơm rạ mà là một viên đầu người máu đầm đìa bị chém rơi xuống.


Lão tổ hừ lạnh một tiếng, nhấc chân một cước đá vào trên mặt đầu người, một cước đá rơi mặt nạ xuống, tôi cũng liếc mắt nhìn về con rối kia , người này là đàn ông đại khái khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt hắn tôi xưa nay chưa từng thấy, không biết là ai.


"Lợi hại! Lợi hại! Quả nhiên không hổ là lão tổ a!" Cùng với một thanh âm vỗ tay, trong bóng tối bên ngoài rừng bia dần dần đi vào một đội bóng người đen nghìn nghịt.


Tôi cắn răng, giơ đèn pin soi về phía bọn họ phát hiện bọn họ đều là thuần một màu đeo mặt nạ màu đen nhân số có chừng hai mươi .


Mà người đầu lĩnh thì đeo một tấm mặt nạ màu trắng giống như đúc với chiếc mặt nạ của đầu người mới vừa bị chặt kia !


Lão tổ lẻn đến trước mặt tôi , giơ tay điểm vào trên đùi tôi ,sau khi liên tiếp điểm mấy lần , biểu hiện trên mặt tê rần như là dùng sức cắn đầu lưỡi của mình.


"Phụt!" Lão tổ hé miệng, một ngụm lớn máu tươi phun lên trên vết thương hai chân của tôi sau đó nhặt hai đoạn cẳng chân của tôi nhanh ghép lại với nhau.


Nhất thời vết thương lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khép lại, loại khép lại này cũng không phải là tổ chức cơ thịt tự nhiên mọc ra mà càng giống như là một loại khôi phục của thời gian quay ngược!


Gân và gân tự động liên kết, xương và xương tự động nối lại, bắp thịt rất tự nhiên nối với nhau, trong chốc lát, hai chân của tôi hoàn toàn ghép lại nhưng tôi phát hiện chính là nằm trên đất sẽ không nhúc nhích, tôi giống như còn không khống chế được hai chân của chính mình.


Tôi không biết lão tổ vì tôi ghép chân, đến tột cùng là chân chính ghép lại vẫn là chỉ đem cẳng chân ghép lên nhưng công năng đi lại hoàn toàn đánh mất có điều thời khắc quan trọng nhất không phải chuyện này.


Sau khi hai chân không đau ,tôi ngồi dưới đất, lưng dựa mộ bia, giơ đèn pin chiếu về phía kẻ đeo mặt nạ dẫn đầu ,hai mắt hắn nhìn thẳng lạnh lùng nhìn chằm chằm ánh sáng đèn pin trong tay tôi thậm chí ngay cả con mắt cũng không chớp!


"Rốt cục ngươi có phải Nghịch Thiên Thần không!" Tôi cắn răng, hung tợn hỏi.


Con người của tôi không sợ người khác gạt tôi .


Lừa gạt, chuyện mà mỗi người đều từng làm cũng là chuyện mà mỗi người trong cuộc đời này đều sẽ trải qua ,tôi không phải rất tức giận người khác gạt tôi nhưng tôi rất phẫn nộ người khác đang gạt tôi đồng thời hại bạn bè của tôi !


Lão tổ từng nói dùng thuật ngự hồn kém nhất , biện pháp điều khiển con rối rơm là không vào được hang rồng núi Thiên , nói cách khác, đám người trước mặt này đều là người sống!


Kẻ đeo mặt nạ dẫn đầu chậm rãi tháo mặt nạ xuống nhìn chằm chằm lão tổ hai chúng tôi , lạnh giọng hỏi: các ngươi nhìn kỹ xem ta là ai!

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]