Lúc nhìn thấy khuôn mặt thật của kẻ dẫn đầu, tôi thừa nhận tôi ngây ngẩn cả người.
Tôi đều từng nghĩ một lượt tất cả mọi người nhưng chính là không nghĩ tới hắn.
"Bác Hải! Bác là giả chết?" Tôi trừng hai mắt khó có thể tin hỏi.
Bác Hải hừ lạnh một tiếng nói: không sai! Ta chính là phải đợi các ngươi tìm được hang rồng núi Thiên sau đó theo sau! Bí mật trong kinh Nhân vương , sư phụ của ta cũng từng nói cho ta, thứ này làm sao sẽ tình nguyện rơi vào trong tay các ngươi?
Lúc nói chuyện, bác Hải một phát ném mặt nạ trong tay, hai tay chắp sau lưng, một bộ dáng vẻ tính trước kỹ càng nhìn vẻ mặt hắn hay là ngày hôm nay tôi và lão tổ là chết chắc rồi.
Lão tổ hừ lạnh một tiếng nói: chỉ bằng ngươi cũng muốn giết ta?
Bác Hải ha ha cười nói: bằng ta đương nhiên không giết được ngươi, thế nhưng bằng hắn đây? Có thể giết chết ngươi hay không !
Dứt lời, bác Hải bỗng nhiên vẫy tay lên trời , phía sau một đám người đeo mặt nạ lập tức nghiêng người từ giữa nhường ra một con đường.
Tôi giơ đèn pin soi về con đường mà bọn họ nhường ra, ở phần cuối của bóng tối chậm rãi đi tới một lũ người áo đen đeo mặt nạ, bọn họ giơ cỗ kiệu không che lên đỉnh đầu, cỗ kiệu ngồi một người mặc áo bào màu tím ,mặt mũi trắng nõn lại cũng rõ ràng già yếu.
Người này, tôi chưa từng gặp cảm giác hắn rất quái lạ. Bởi vì tên này nói như thế nào đây xem khuôn mặt, vóc người, ăn mặc như là một người đàn ông nhưng khóe mắt và khóe miệng hắn hiện lên ý cười, cùng giờ khắc này dáng điệu hai tay tạo thành Lan Hoa Chỉ khiến tôi cảm thấy hắn quái gở, không ra nam không ra nữ.
"Là ngươi!" Lão tổ trợn to ,khuôn mặt khó có thể tin, không chờ người đối diện kia nói. Lão tổ cả kinh nói: ngươi làm sao không chết? !
"Ha ha ha ha. . ." Ngồi ở trên cỗ kiệu, người mặc áo bào màu tím trên người ,trong nháy mắt ngẩng đầu ngửa mặt lên trời cười to, tôi suýt chút nữa liền muốn che lỗ tai lại.
Tiếng cười của hắn, rất sắc bén liền như giọng vịt đực!
"Lão tổ a, nguyên lai, ngươi còn nhớ sao gia (xưng hô của thái giám) sao?" Giọng điệu người này nói chuyện và lúc nói chuyện giơ Lan Hoa Chỉ khiến tôi trong nháy mắt nhớ tới một loại người.
Thái giám!
Tại sao là thái giám?
Mặt không mọc râu, cổ họng không nhô lên, âm thanh chói tai, nói chuyện giọng nữ, cử chỉ động tác tựa như nữ không phải nam đây chính là thái giám!
Lại nhìn kĩ lại áo bào trên người hắn mặc đây chính là mãng bào của Hoàng đế triều Thanh ngự tứ (ban cho ?)! Áo mãng bào và hoàng bào là có khác biệt, cái này tạm thời không nhắc tới.
Tôi cắn răng, trong mắt đều sắp chảy ra nước mắt, tôi cơ hồ dùng thanh âm run rẩy hỏi: bác Hải! Bác tin cháu! Bác nhất định là bị sư phụ của bác lừa, bác không cần vì báo thù cho sư phụ bác dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, lão tổ là người tốt, bác tin cháu đi!
"Tim ma trên người ngươi còn không có phát tác đi? Chờ tim ma của ngươi phát tác, lại tới cầu xin ta nếu như ta cao hứng có lẽ còn có thể cho ngươi sống thêm một quãng thời gian, ha ha ha."
Lão tổ giờ khắc này nhìn chằm chằm thái giám kia lạnh lùng nói: Ma Anh Sa, trăm năm trước ta có thể giết ngươi ,hôm nay ta liền còn có thể lại giết ngươi!
"Mấy người các ngươi, so chiêu với lão tổ quá để sao gia xem hắn hiện tại trình độ gì." Công công ngồi ở trên cỗ kiệu vẫn là vểnh Lan Hoa Chỉ, đang cắt sửa móng tay mình phảng phất nói qua một chuyện không hề liên quan đến mình.
Bác Hải sững sờ nói: Công công, chuyện này. . . Chúng tôi cũng không phải đối thủ của hắn.
"Hả?" Công công trừng bác Hải một cái trong giọng nói mang theo sự tức giận mãnh liệt.
"Vâng!" Bác Hải vẫn là cúi đầu, nhưng trên mặt thực sự là như ăn hoàng liên vậy, giờ khắc này nhắm mắt, vung tay lên quát lớn nói: tiến lên!
Phía sau mười mấy kẻ hắc y đeo mặt nạ, cầm trường đao (đao dài) trong tay liền vọt tới.
Lão tổ một thân một mình, thế chân vạc trên mộ bia, một tay cầm kiếm, một tay dựa vào phía sau, cười vang nói: vương triều thời loạn lạc, từ lâu ở trong khói thuốc súng ngã xuống, thật nhiều năm không có từng gặp được nhiều cao thủ như vậy, đồ đệ, xem cẩn thận! Tuyệt học tinh túy nhất của sư phụ cả đời này hôm nay liền bày ra cho ngươi xem!
Trong nháy mắt mười mấy người này lẻn đến trước mặt lão tổ , lão tổ bóng người lóe lên, đột nhiên biến mất không còn thấy.
"A!" Một kẻ áo đen đeo mặt nạ ở cuối cùng nhất mới vừa kêu thảm thiết một tiếng, sau một khắc liền như người mệt mỏi ngủ gà ngủ gật, đầu dần dần cúi xuống dưới nhưng lúc đầu hắn đang nhỏ xuống đến cực hạn cũng không có bởi vì quan hệ độ dài của dây chằng mà dừng lại trái lại vẫn rơi xuống.
Rầm một tiếng, lão tổ một người một kiếm,tia sáng lóe lên, đầu đối diện người rơi xuống đất.
Nói thật, tôi không thấy rõ lão tổ đến tột cùng là công kích ra sao, tôi thậm chí cũng không thấy rõ lão tổ rốt cuộc là di động như nào nhưng tôi biết, đây chính là tuyệt học của lão tổ.
Quãng thời gian trước tôi từng xem một bộ phim, gọi là xuống núi gì gì đó, phim kể về một phương pháp đánh khỉ chính là thân hình di chuyển nhanh chóng, công kích mãnh liệt. Lão tổ đây nhất định không phải là phương pháp đánh khỉ bởi vì đó là cần hai người đàn ông đồng thời tu luyện, ít nhiều có chút vui vẻ ,lão tổ tuy nói không có khả năng sinh dục nhưng tuyệt đối không phải gay!
Giờ khắc này một chiêu kiếm của lão tổ chém đứt một cái đầu người, đối phương mười mấy người trong nháy mắt bị kinh sợ, Ma Anh Sa the thé giọng cười nói: ơ, trăm năm không thấy, lão tổ vẫn là uy phong như vậy ! Đây thật là để ta mở rộng tầm mắt, hì hì hì hì. . .
Tiếng cười của Ma Anh Sa quả thật khiến cả người tôi nổi lên một tầng da gà!
Lão tổ hừ lạnh một tiếng nói: đừng nóng vội, tí nữa liền lấy đầu chó của ngươi!
Tôi tin tưởng lão tổ, hắn nhất định là kẻ cười đến cuối cùng bởi vì hắn đã từng vì ám sát, trong tiềm thức từng khiến tôi bội phục, lúc tôi nổ súng bắn hắn , bóng người của hắn chính là trực tiếp biến mất không thấy, sau một khắc xuất hiện ở trước mặt tôi , cũng thể hiện cho tôi thấy võ công mí mắt kẹp viên đạn đây nhất định không phải người bình thường.
Lúc này, lão tổ không hề dừng lại, cầm trong tay một vệt ánh sáng màu máu nhảy vào đám người, thẳng chém lũ đối diện người ngã ngựa đổ, trong chốc lát, mười mấy kẻ đeo mặt nạ mặc y phục đen đã bị chém chết, máu chảy thành sông!
Trong rừng bia tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, oxy trong không khí đã sớm bị mùi máu tanh ngập trời ăn mòn, không khí tôi hút vào trong lá phổi đều cảm giác mùi tanh cự kỳ nồng nặc.
Hai chân bác Hải có chút run rẩy, hắn đứng tại chỗ cầu khẩn nói: Công công, công công, ngài mau ra tay đi, tôi thật sự đánh không lại lão tổ!
Ma Anh Sa như là xem kịch, chỉ quan tâm nghịch móng tay của mình ngồi ở trên cỗ kiệu âm dương quái khí nói: Không phải còn không ra tay sao? Ngươi liền không chịu nổi? Đừng cứ hở ra là van cầu ta, mọi việc ngươi phải dựa vào chính mình, hiểu không?
Bác Hải rầm một tiếng quỳ xuống đất, dùng giọng điệu gần như sám hối dùng đầu gối quỳ từng bước từng bước đi tới dưới chân lão tổ khóc rối tinh rối mù nói: Lão tổ, ta thật sự bị gạt, ta cảm thấy ông nói mới là đúng, sư phụ của ta nói đều là lời nói dối đều đang gạt tôi .
Tôi đang buồn bực bác Hải tại sao sẽ như vậy chứ? Còn chưa ra tay đây trực tiếp liền quỳ xuống trước mặt lão tổ, không cần thiết đi?
Dù sao phía sau bác Hải còn có công công triều Thanh Ma Anh Sa , người này vừa nhìn liền khí tràng (khí chất khi xuất hiện) phi phàm (không giống người thường), không chừng là cái cao thủ càng lợi hại.
Tôi nói: bác Hải, hiện tại bácrốt cuộc hiểu rõ đi? Cái thái giám chết tiệt này chính là cố ý lợi dụng bác, hiện tại bác dẫn hắn tới hang rồng núi Thiên lập tức tìm được kinh Nhân vương , bác cũng là mất đi giá trị lợi dụng, thỏ khôn chết chó săn nấu, bác lẽ nào liền cái này cũng không hiểu sao?
Tôi cắn răng nói xong, bác Hải lập tức rập đầu lạy lão tổ hơn nữa vẫn là dập đầu kêu ra tiếng!
Cái dập đầu của bác Hải, rầm rầm rất vang, hắn một phen nước mũi một phen nước mắt nói mình sai rồi, lão tổ híp mắt theo dõi hắn, như là đang suy tư chuyện gì.
Ma Anh Sa ngồi ở trên cỗ kiệu trước sau không nhìn mấy người chúng tôi mà là cúi đầu nghịch móng tay của mình, Lan Hoa Chỉ vểnh lên khiến tôi cảm thấy thật lòng đau "bi", liền giống với gay ở thời đại này.
Tôi không lộ vẻ gì, móc súng lục ra, ở trong bóng tối bỗng nhiên kéo cò súng.
Bịch!
Trong bóng tối, nòng súng phun ra một con rắn lửa, một viên đạn hỗn tạp thêm đốm lửa liền bắn về phía Ma Anh Sa.
Ma Anh Sa công công chính đang tạo dáng Lan Hoa Chỉ (1) căn bản là không nhúc nhích, thế nhưng lúc đạn đến trước mặt hắn lại biến mất không thấy!
Không sai, là biến mất không thấy!
"Hì hì, ngươi tiểu tử này ta thích." Dứt lời, Ma Anh Sa mở lòng bàn tay của mình ra, lạch cạch một tiếng, đầu đạn của một viên đạn bị hắn ném xuống đất!
Tôi trợn to hai mắt, căn bản không tưởng tượng nổi hắn vừa nãy đến tột cùng là làm sao nắm được viên đạn , tay hắn rõ ràng không nhúc nhích !
Chẳng lẽ là tốc độ của hắn quá nhanh, đã sắp đến trong nháy mắt 0 giờ 0 vài giây sắp tới có thể cơ hồ bỏ qua tốc độ thời gian ?
Bầu không khí trong lúc nhất thời cứng lại rồi, bỗng nhiên bác Hải vừa khổ khổ cầu khẩn nói: Lão tổ , ông tha thứ cho ta đi.
Đang nói chuyện, hắn quỳ trên mặt đất ôm lấy hai chân lão tổ nhưng tôi mơ hồ nhìn thấy trong lòng bàn tay bác Hải tia sáng lạnh lóe lên không biết cầm thứ gì.
Lão tổ chẳng biết vì sao, giờ khắc này quát to một tiếng: ngươi không phải Hải Đại Thành !
Lan Hoa chỉ