Cô cũng không biết, quyết định và sự tự tin của cô chỉ là một giấc mộng viển vông theo cái nhìn của Trần Hằng.
Ngay cả người thiết kế ra món đồ chơi này cũng không thể sửa nó, người khác sao có thể làm được?
“Vậy được, tôi không làm phiền cô nữa” Trân Hằng nói xong, lui ra khỏi phòng.
Trong phòng sách ở tầng hai của biệt thự, Trân Hằng pha cà phê xong rồi đưa cho Mặc Diệu Dương.
Người đàn ông cầm lấy nó bằng những ngón tay thon dài, đặt nó lên môi, nhấp một ngụm nhỏ rồi hỏi với vẻ lãnh đạm: “Cô ta nói sao?”
Trần Hằng đứng bên cạnh ghế sô pha, trả lời: “Mợ cả nói nhất định phải sửa được nó ”
“Xùy." Mặc Diệu Dương bỗng cảm thấy nực cười, đặt cốc cà phê xuống.
Muốn sửa được món đồ chơi kia cần chỉ số thông minh cao bao nhiêu? Anh không tin, chuyện mà ngay cả Mặc Diệu Dương anh cũng không làm được mà một người phụ nữ như An Đình Đình có thể làm được.
Đúng là người thích nói lời mê sảng, không biết tự lượng sức mình!
Ấn tượng của Mặc Diệu Dương về An Đình Đình lại kém hơn một chút.
Một người không biết đối mặt với khuyết điểm của bản thân, lại không biết tự lượng sức mình, quả thật không có bản lĩnh gì, xứng đáng bị trở thành món hàng để mọi người lựa chọn!
“Tổng giám đốc” Trần Hằng lộ ra vẻ do dự.
“Có chuyện gì thì nói” Mặc Diệu Dương luôn không thích người bên cạnh mình tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
“Có vẻ như mợ chủ này khác với những người phụ nữ trước kia.”
“Hửm?” Mặc Diệu Dương khẽ nhướn hai hàng mày anh tuấn lên.
“Có vẻ như cô ta đối xử thật lòng với cậu cả.”
Mặc Diệu Dương nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười mỉa mai, nói: “Cậu cũng nói là có vẻ như, mọi thứ đều không có tuyệt đối.”
“.." Trần Hằng cúi đầu cam chịu.
Mặc Diệu Dương đứng dậy, đi tới trước bàn làm việc bằng gỗ lim, bấm mở camera, bên trong là phòng khách nhà Mặc Diệu Phong, trong màn hình là An Đình Đình đang quỳ gối trên thảm bên cạnh chiếc ghế sô pha, cúi đầu, nghiêm túc xoay lật món đồ chơi trong tay.
AI Còn là một người phụ nữ cố chấp.
Nhưng có vẻ như đây cũng không phải chuyện tốt gì. Loại phụ nữ càng nghiêm túc trong mọi việc thì càng phải đề phòng. Bởi vì loại phụ nữ này, thường rất giỏi giả vờ. Chỉ cần có chút bất cẩn thì sẽ bị cô ta lừa.
“Cô ta làm việc ở đâu?” Hình như cô ta rất quan tâm đến công việc của mình, nếu không thì sẽ không chủ động đưa ra yêu cầu này trước khi kết hôn.
“Công ty thiết kế trang sức *** Tháp.”
“*** Tháp?” Hai hàng lông mày của Mặc Diệu Dương khẽ cau lại.
Tập đoàn *** Tháp nói đúng ra thì cũng coi như là sản nghiệp của tập đoàn nhà họ Mặc. Nhưng lúc trước, khi ông cụ Mặc phân chia tài sản thì công ty này được chia cho Mặc Diệu Lương, con trai của bác hai. An Đình Đình là con dâu của nhà họ Mặc, lại tình cờ làm việc trong công ty của Mặc Diệu Lương.
Đúng là tuy người một nhà nhưng lại có mâu thuẫn mà!
“Dạ, đúng vậy, nhưng bây giờ vẫn còn là một người mới”
Mặc Diệu Dương nhướn mày nhìn qua, Trần Hằng giải thích: “Nhà thiết kế trang sức thực tập, mới vào làm được nửa năm.”
Thì ra là vậy! Hóa ra thích thiết kế trang sức, bảo sao cô ta tập trung vào món đồ như vậy.
“Chú ý cô ta, nhất là ở trong công ty." Mặc Diệu Dương nói: “Tốt nhất là sắp đặt người vào trong *** Tháp, giám sát mọi hành động của cô ta, tránh việc cô ta nói ra mối quan hệ của mình với nhà họ Mặc”
“Vâng!” Mặc dù hơi khó hiểu mục đích của cậu hai khi làm như vậy, nhưng Trần Hằng vẫn luôn tuân lệnh, nghe lệnh của cậu hai giống như thiên lôi sai đâu đánh đó.
An Đình Đình quả thật có chút quá mức tự tin!
Tận đến lúc Mặc Diệu Phong tỉnh dậy, cô vẫn chưa khôi phục được bộ dáng nguyên bản của mô hình này. Nhưng cô lại học được một vài bí quyết trong lúc sửa, bây giờ chỉ cần thêm một chút thời gian.