“Người phụ nữ này, cô nghe rõ cho tôi, đừng tưởng cô xinh đẹp thì tôi sẽ không tính toán tới lỗi lầm của cô.”
An Đình Đình ngây ngốc nhìn anh ta, không hiểu ra sao.
“Robot biến hình này do em trai tôi mang về từ Mỹ, không có ở trong nước." Mặc Diệu Phong nói xong, sắc mặt bỗng trở nên đau buồn. “Nhưng lần trước, bị tôi không cẩn thận làm hỏng rồi, tôi cố gắng sửa như thế nào chăng nữa cũng không sửa lại được bảo bối này. Cô nghe rõ cho tôi, bây giờ tôi đi ngủ, lúc tôi tỉnh lại cô nhất định phải sửa xong nó.”
An Đình Đình nhặt robot biến hình lên, bỗng cảm thấy rất đau đầu.
Mấy thứ này vốn là đồ chơi của mấy đứa bé trai, một cô gái như cô sao biết được? Hơn nữa, trong nước không có mô hình robot biến hình này, muốn tìm hướng dẫn ở trên mạng cũng không có, bảo cô sửa thế nào đây?
Mặc Diệu Phong là một tên ngốc, anh ta sẽ không quan tâm tới mấy cái này.
“cô gái xinh đẹp, cô nhớ kỹ đấy, nếu lúc tôi dậy mà cô còn chưa sửa xong nó thì tôi sẽ bảo em trai đuổi cô đi. Hừ hừ, dù sao cô cũng giống với mấy người phụ nữ khác, cũng không thích tôi!”
Đây câu cuối cùng mà Mặc Diệu Phong bỏ lại trước khi rời đi.
An Đình Đình chống trán khó xử nhìn một đống linh kiện mô hình mà không biết làm sao!
Một lát sau, Trân Hằng đi tới, nhìn thấy dáng vẻ sứt đầu mẻ trán của cô, thì tốt bụng an ủi: “Mợ cả, không sửa được thì bỏ đi ”
An Đình Đình ngẩng đầu, mỉm cười với anh ta, nói: “Không sao, tôi có thể thử sửa nó xem sao.”
Đầu tiên Trân Hằng ngẩn ra, sau đó nói vẻ chắc nịch: “Đây là chuyện không thể nào ”
“Tại sao?” Trong mắt An Đình Đình xẹt qua một tia nghi hoặc.
Trân Hãng nói: “Món đồ chơi này được cậu hai mang về từ triển lãm lúc đi Mỹ. Đừng nói là trong nước không có, ngay cả ở nước ngoài cũng chỉ có ba cái. Cậu cả rất thích nó, vẫn luôn coi nó như bảo bối. Sau khi làm hỏng, cậu ấy đã buôn bã trong thời gian dài. Cậu hai cũng từng liên hệ với nhà thiết kế ở nước ngoài, ngay cả bọn họ cũng không có cách để sửa lại.”
Đây có tính là giọng điệu muốn khuyên cô từ bỏ hay không?
Món đồ chơi trong tay chỉ có ba cái trên toàn thế giới? Có vẻ như giá rất đắt.
An Đình Đình tò mò, bèn hỏi.
Quả nhiên, Trân Hằng gật đầu, nói: “Cũng khoảng hơn sáu trăm triệu.”
An Đình Đình bỗng líu lưỡi! Không phải là một mô hình đồ chơi thôi sao, hơn sáu trăm triệu. Xem ra, cái tên Mặc Diệu Dương kia thật sự rất quan tâm tới anh trai của anh ta.
Anh em trong mấy gia đình nhà giàu mà có được mối quan hệ như vậy cũng không dễ. Huống hồ, Mặc Diệu Phong còn là một tên ngốc. Nếu đổi thành một gia tộc giàu có khác thì có lẽ đã vì mấy cái như tranh đấu gia sản mà bị em trai sắp đặt hại chết từ lâu rồi.
Nghĩ tới đây, An Đình Đình không nhịn được mà bắt đầu hoài nghi, cái tên Mặc Diệu Dương kia quả thật mưa nắng thất thường như lời đồn bên ngoài sao?
“Cậu cả rất hạnh phúc.” An Đình Đình buột miệng nói ra. Lúc nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Trần Hằng, cô vội bổ sung thêm một câu: “Ý tôi là, cậu cả có một em trai như vậy, rất hạnh phúc.”
Trân Hằng mỉm cười, gật đầu nói: “Đúng vậy. Thật ra đối với cậu hai, có một anh trai như vậy cũng rất hạnh phúc.”
Những lời này thật sự khiến cho người ta tò mò, hình như bên trong đó còn ẩn chứa rất nhiêu chuyện. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng của người ta, An Đình Đình cũng không hỏi gì nữa.
Trân Hằng đứng dậy, nói: “Mợ cả, cũng muộn rồi, dù sao thứ này cũng không sửa được, cô vẫn nên đi nghỉ đi”