Là chính cô bỏ đây tất cả. Mà bây giờ, cô có cái gì mặt mũi gì để trở về?
“Ông nội, nếu như cô ấy nhất định phải đến Lưu Thủy Uyển ở, vậy cháu cũng dời qua đó ở.” Mặc Diệu Dương nói, lần nữa dùng sức nắm lấy tay An Đình Đình, nói: “Đời này, Mặc Diệu Dương cháu chỉ nhận một người phụ nữ là cô ấy!”
“Không cho phép!” Mặc Viên Bằng từ chối. Tròng mắt của ông ta, giống như đao, quét qua mặt An Đình Đình, cuối cùng rơi vào Mặc Diệu Dương.
“Cháu là gia chủ tương lai nhà họ Mặc, hạ tư cách đến Lưu Thủy Uyển ở, thế tất sẽ là điềm báo nhà tổ nhà họ Mặc phong thuỷ không tốt. Cháu đã quên bài học của Mặc Chấn Phong rồi sao! Lúc trước nó tùy ý làm bậy, cuối cùng hủy hoại danh tiếng hơn mười năm nay của nhà họ Mặc. Cháu khăng khăng như thế, thật thẹn với tổ tông nhà họ Mặc!”
Mặc Viên Bằng không hể nói dối.
Ông cụ rất coi trọng phong thuỷ, ông ta cho rằng nước có thể tụ tài. Nếu có người không để ý đến thân phận, tùy ý phá hư, thế tất sẽ đem điều xấu tới nhà tổ. Cho nên, gia chủ nhà họ Mặc từ trước đến nay, tuyệt đối không thể đến Lưu Thủy Uyển ở. Một khi qua đó, nhất định làm gián đoạn thuỷ vận.
“Ông nội, cháu......” Mặc Diệu Dương còn muốn dựa vào lí lẽ biện luận, vì An Đình Đình tranh đoạt một chút..
Nhưng Mặc Viên Bằng đã kiên quyết quay người rời đi, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Chuyện này quyết định như vậy đi, ai còn nhắc tới, đừng trách ta không khách khí!”
Mặc Diệu Dương bất đắc dĩ thở ra một hơi.
Anh quay đầu, con ngươi dịu dàng, có cảm giác hối tiếc và miễn cưỡng. An Đình Đình vừa mới đối diện ánh mắt của anh, anh lại đột nhiên quay đầu, hướng về phía bóng lưng Mặc Viên Bằng, nói: “Vậy cháu đưa cô ấy tới, cái này cũng có thể chứ.”
“Tùy cháu.” Giọng ông cụ Mặc chìm xuống như, như gió lạnh vào tai họ.
Mặc Diệu Dương trên đường đi, đều nắm tay An Đình Đình. Nhiều lần, An Đình Đình bởi vì chịu không được nhiệt độ lòng bàn tay đốt người của anh muốn muốn chạy trốn. Thế nhưng, thái độ của anh tựa hồ rất kiên quyết, giống như động tác nắm tay này vậy, siết chặt, siết chặt.
An Đình Đình thậm chí cũng bắt đầu hơi muốn lật ngược mọi ý kiến về anh trước đây.
Đi vào Lưu Thủy Uyển, Mặc Diệu Dương chọn biệt viện gần nhất, đẩy cửa ra đi vào.
Tuy nói là Lưu Thủy Uyển, chỉ cung cấp chỗ ở tạm cho khách. Thế nhưng người làm nhà họ Mặc mỗi ngày đều sẽ tiến đến tẩy trần, thông khí, như thường. Bởi vậy, trong phòng cũng không có một chút ngột ngạt.
Sau khi Mặc Diệu Dương vào, đối diện với cô, nói: “Bảo bối, oan uổng cho e mấy ngày.”
Oan uổng mấy ngày? Có ý gì.
Trong mắt An Đình Đình lóa lên sự không hiểu. Cô rõ ràng nghe được ông nội nói, sáng sớm ngày mai để cô rời đi. Lỡ như, ông nội tới đuổi người, cô sao có mặt mũi ở lại đây.
Nói cũng lạ. Cô rõ ràng không muốn tới, nhất là vừa xuống máy bay, trong lòng rất kháng cự ở lại.
Thế nhưng, trước đó không lâu nội tâm vẫn còn lo lắng,
Bây giờ lại chao đảo.
Trong lòng cô nảy sinh ý nghĩ muốn ở lại. Mặc dù lóang thoáng, cộng với sự khắc chế của cô, nhưng ý nghĩ tưởng này vẫn xảy ra.
Đến ngay cả An Đình Đình cũng bị dọa một phen.
Điều gì đã khiến cô có ý nghĩ như vậy? Đó là vì sự dịu dàng đột ngột của người đàn ông, hay là vì những gì mẹ Dung đã nói?
Mặc dù như thế nào! Điều này không có nghĩa là cô có thể chấp nhận sự phản bội của anh ta.
Dù sao, anh ta và Cốc Nhược Lâm từng yêu nhau, đó là sự thật không thể chối cãi. Cô sao có thể thấp hèn như thế? Sẽ có ý nghĩ như vậy.
An Đình Đình mạnh mẽ rút tay ra, thần sắc kiên định nói: “Không được, ngày mai em sẽ rời đi. Nếu em không rời đi, ông nội cũng sẽ tới đuổi em đi.”
Lời nói của cô, làm Mặc Diệu Dương kinh ngạc.
Anh ta đột nhiên hỏi một câu: “Em thay lòng đổi dạ rồi?” Lời vừa nói ra, mới càm thấy hối hận. Nhưng, đã không thể thu lại được nữa.
An Đình Đình cắn môi, một lúc sau mới nói: "Cứ cho là vậy đi."
“Ai? Là Vân Diệp phải không. Ngày mai anh sẽ giết anh ta.” Khi Mặc Diệu Dương nói điều này, một tia khát máu lóe lên trong mắt anh.
An Đình Đình bị vẻ thù địch trên mặt làm cho hoảng sợ, vội vàng nói: "Không phải."
“Vậy là ai.” Người đàn ông không tha. Dường như ý của anh là bất kể là ai, cũng sẽ giết hết.
“……”An Đình Đình không biết nói gì nữa.
Kỳ thật cô chẳng qua là thuận miệng nói mà thôi, bây giờ nhất định để cô nói ra là ai, cô thực sự nghĩ không ra ai là kẻ xui xẻo chết thay.
Hàm dưới bị người đàn ông dùng ngón tay hơi lạnh bóp, An Đình Đình bị ép ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt không đáy của anh.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, nụ hôn của người đàn ông đến một cách kiêu ngạo và tự phụ.
Cô bị anh ép vào sát tường, hai tay đưa lên trên đầu. Nhưng vẫn may, anh không hôn quá lâu thì rời môi cô.
An Đình Đình phải thở dốc một cách tuyệt vọng.
Vẻ mặt của người đàn ông lộ rõ vẻ đau đớn, nhưng đó là sự lựa chọn nhiều hơn.
Anh nói: "Bảo bối, anh đã nói với em rằng anh sẽ không cho phép em rời xa anh. Dù em có yêu ai đi chăng nữa thì cuộc đời này em vẫn là người của anh!"
An Đình Đình chớp mắt vì kinh ngạc, và thứ rơi vào tầm mắt cô là bóng dáng cao ngất của người đàn ông đang rời đi...
Đêm nay, An Đình Đình ngủ ngon nhất kể từ khi rời nhà họ Mạc.
Không có cơ thể lắc lư từ trái sang phải, không có tiếng sóng bên tai... Khi cô mở mắt ra, bầu trời đã sáng và trong xanh
An Đình Đình thức dậy, đi tắm rửa, xuống lầu, vốn định rời đi.
Nhưng, cô ngạc nhiên khi nhìn thấy bóng dáng của mẹ Dung.
“Mẹ Dung? Mẹ…sao lại ở đây.” An Đình Đình ngạc nhiên.
Bà Dung quay đầu lại, nhìn thấy cô đi xuống, cười nói: “Cậu hai tối hôm qua nói, sợ cô sống ở đây không quen với đồ ăn do đầu bếp của Lưu Thủy Uyển làm, nên đặc biệt kêu tôi đến nấu cơm cho cô.."
“…..”An Đình Đình không thể không nhớ lại dáng vẻ người đàn ông rời đi đêm qua.
“Đúng rồi, cậu hai cũng nói sợ cô ở đây một mình không thoải mái, cô đơn nên kêu tôi đến ở cùng cô vài ngày này..." Bà ta vừa cười vừa nói: "Ý của lão gia là gia chủ không được ở Lưu Thủy Viên sao, nhưng tôi thì khác, tôi chỉ là một người làm."
An Đình Đình thích thú với vẻ dễ thương và chân thật của mẹ Dung. Ăn sáng xong, bà cả bà hai đều quản chặt cái miệng của mình. Mặc Diệu Dương thản nhiên gắp vài miếng rồi nói: "Ông ơi, bữa sáng hôm sau nhớ thông báo cho Đình Đình nhé. Cô ấy là vợ cháu và vẫn là mợ hai của nhà họ Mạc."
Bà cả bà hai nhìn nhau khi nghe điều này, nhưng không ai nói. Kể từ khi Cố Nhược Lâm bị đưa ra khỏi nhà Mặc, hai người phụ nữ này rõ ràng đã trở nên yên bình hơn. Dù có chuyện gì, cũng chỉ dám nói trong bí mật. Nói trắng ra, bọn họ đều là sợ ông cụ hoặc Mặc Diệu Dương tra vì sao tiểu tuyết cầu lại đi vào khu cấm địa.
“Thả nó đi đi.” Mặc Viên Bằng đặt bộ đồ ăn xuống, cầm lấy khăn từ người làm, lau khóe miệng. Nói: "Lát nữa ta sẽ đích thân phái người tiễn nó."
“Ông nội!” Mặc Diệu Dương gần như tức giận. Mặc Viên Bằng nhướng mày nhìn anh. Khuôn mặt của ông lão rất ôn hòa, và nét giữa hai lông mày cũng rất hiền lành. Chỉ là ánh mắt của ông sâu không đáy, khó đoán được ông đang suy nghĩ gì.