Sau khi Mộ Viên Bằng dẫn đầu rời đi, các nhân tài còn lại sau khi ăn sáng.cũng tiếp tục rời khỏi.
Hà Diễm Linh và Lý Tú Liên trước, và Mặc Diệu Dương đi sau.
"Thím hai, các thím có cam tâm nhìn nhà họ Mạc thay đổi không? Cháu nghĩ hành động của ông nội là quá cực đoan. Đình Đình không bỏ đi, cô ấy chỉ ra ngoài du lịch, nghỉ ngơi."
Ý của Mặc Diệu Dương, kỳ thật rất rõ. Anh muốn lôi kéo hai người này, trước mặt ông nội thay An Đình Đình trò chuyện. Có lẽ lời của bọn họ, Mặc Viên Bằng chưa chắc sẽ tiếp thu. Nhưng hai người, nói cho cùng cũng là dâu nhà họ Mặc, quan hệ chị em dâu khăng khít như vậy cũng rất tốt.
Bà hai bà ba nhìn nhau, trên mặt mỗi người có xẹt qua một chút do dự.
Hà Diễm Linh cười cười, nói: “Diệu Dương à, cháu đây thực sự làm khó chúng tôi. Có một số việc, chúng tôi dù sao cũng là phụ nữ, xen vào không tốt lắm đâu.”
Lý Tú Liên cũng cười lên, nói: “Còn không phải sao. Tôi cảm thấy, vẫn là tìm bác hai bác ba của cháu thương lượng thì tốt hơn.”
Mặc Diệu Dương cười nhạt một tiếng, nói: “Chuyện vụn vặt nhà họ Mặc, từ trước đến nay không cho phép gia chủ nhắc tới, quy củ nhà tổ hai thím đây đều quên sao.”
“Cái này......” Hà Diễm Linh iật mình, cười nói: “Diệu Dương, cháu cũng biết, ông nội tính tình rất cương quyết. Một khi ông đã quyết định chuyện gì, một trăm con trâu cũng kéo không trở lại được. Cho nên, tôi thấy chuyện này...... Vẫn là thôi đi.”
“Đúng vậy, bỏ đi thôi.”
Hai người phụ nữ tự ngầm hiểu với nhau. Dường như chỉ cần An Đình Đình đi, bí mật nhỏ giữa các cô sẽ không bị phát hiện. Thế nhưng, các cô đã sai.
Chỉ nghe Mặc Diệu Dương đột nhiên cười lạnh một tiếng, giọng điệu giống như đang cảnh cáo, lại có một tia hững hờ, anh nói: “Nói cho cùng, Đình Đình vì cháu cũng hi sinh không ít. Lần trước, bởi vì chuyện chó con kia xâm nhập vào khu cấm, làm hại chúng cháu đau khổ mất đứa con đầu tiên. Đây là cháu nợ cô ấy. Cháu nghĩ trước khi cô ấy đi, mang chân tướng chuyện này, trước sau như thế nào, điều tra toàn bộ. Trả lại cho cô ấy một lời công đạo, cũng cho đứa con đầu tiên được an tâm.”
Lời vừa nói ra, tim hai người phụ nữ đều run lên.
Chuyện này nếu quả như thật truy cứu tới, thế tất là muốn truy xét đến trên đầu của họ. Dù sao, chuyện dòng dõi nhà họ Mặc, can hệ trọng đại, một khi tra ra họ có vấn đề, bị đuổi ra khỏi cửa kia cũng là nhẹ.
Kể từ đó, nhà mẹ đẻ của họ cũng vì vậy mà hổ thẹn, cả một đời không ngẩng đầu được lên làm người.
Lý Tú Liên kịp phản ứng trước, lập tức thay đổi sắc mặt, làm như có thật nói: “Diệu Dương, cháu yên tâm đi. Đình Đình làm người giản dị thiện lương, đặc biệt thích hợp làm mợ chủ tương lại của nhà họ Mặc. Nếu như bị thay đổi, thật sự là tổn thất nhà họ Mặc. Tôi sẽ cùng ông nội nói chuyện này thật kỹ càng.”
Thái độ của cô ta, cũng làm cho Hà Diễm Linh ý thức được cái gì đó. Cô ta gật đầu theo, lời thề son sắt nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Chuyện này, bọn thím nhất định sẽ để ý.”
Mặc Diệu Dương thấy thế, sắc mặt lại bình thường trở lại. Mỉm cười, gật đầu nói: “Vậy làm phiền hai thím.”
An Đình Đình dùng bữa xong, Tiêu Quân cùng Quý Đình Kiêu tới.
Quý Đình Kiêu còn tốt, vẫn là bộ kia âm dương quái khí như cũ. Trong mắt Tiêu Quân, thì có vẻ đau xót rõ ràng. Đã từng mợ hai, bây giờ lại bị ở chỗ như Lưu Thủy Uyển như vậy.
“Đình Đình, em vẫn tốt chứ?”Tiêu Quân hỏi. An Đình Đình gật gật đầu, mỉm cười.
“Đã nói với cô rồi, không nên quá coi là thật, cô không nghe. Bây giờ rơi vào kết cục hôm nay, oán được ai? Chỉ có thể trách chính cô không thông minh.” Quý Đình Kiêu không nói ra thì thôi, vừa nói ra thì cực kỳ châm chọc.
Tuy nói là châm chọc, nhưng nếu cẩn thận nghe, bên trong lời nói này cũng là đau lòng và lo lắng. An Đình Đình hiểu rõ tính tình của anh ta, cũng không có cùng anh ta so đo gì. Ngược lại là Tiêu Quân, nhìn anh ta một chút, mặt lộ vẻ bất mãn.
Tiêu Quân nói: “Đình Đình, lát nữa Diệu Dương tới đây.”
“Ưhm.” An Đình Đình gật đầu. Ngoài mặt nhìn không có gì, kỳ thật trong lòng vẫn là hơi dao động.
Cô càng rõ ràng hơn, một khi vào nhà tổ nhà họ Mặc, không được người đàn ông kia cho phép, cô cho dù như thế nào cũng không đi ra được. Mặc dù, anh ta cũng nhận sai với ông nội, nhưng vẻn vẹn chỉ là mặt bề ngoài. Nếu như cô đoán không lầm, bên ngoài Lưu Thủy Uyển này, cùng cửa chính nhà tổ nhà họ Mặc, nhất định là bị anh sắp xếp không ít người rồi.
An Đình Đình suy đoán đúng! Từ hôm qua sau khi cô vào Lưu Thủy Uyển, Mặc Diệu Dương tăng thêm một nhóm bảo vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh, canh giữ ở Lưu Thủy Uyển cùng nhà tổ nhà họ Mặc từng cái cửa, và cửa chính.
Đồng thời, những người này đều là người của Mặc Diệu Dương. Bọn họ hoàn toàn chỉ phục tùng lệnh của một người là Mặc Diệu Dương, đối với lời của ông cụ, hoàn toàn có thể bỏ mặc.
Mặc Viên Bằng đứng tại cửa sổ sát đất phòng làm việc, trong tay đang tra một chuỗi phật châu, đôi mắt như con chim ưng tung cánh ở bên ngoài.
“Lão gia, bây gờ cho dù là muốn đưa Cô An rời đi, sợ là cũng không được. Trương Hữu Long nói. Mặc Viên Bằng chậm rãi gật đầu, tự giễu cười một tiếng, nói: “Nhóc thối này, quyết tâm muốn chống lại ta đến cùng.”
“......” Trương Hữu Long trầm mặc. Do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là không nói ra. Mặc Viên Bằng quay đầu, nhìn, nói: “Có lời gì cứ nói.”
“Dạ.” Trương Hữu Long cung kính gật đầu, thận trọng nói: “Kỳ thật tôi cảm thấy cô An cũng không có sai lầm gì quá lớn. Tuổi cô ấy như vậy, có thể làm được giống bây giờ, đã là đáng quý. Tôi cảm thấy......”
Mặc Viên Bằng lộ ra nụ cười hiền lành, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Ông ta đi đến ghế bằng gỗ đỏ ngồi xuống, khẽ hớp một ngụm trà Long Tỉnh, chậm rãi nói: “Chẳng lẽ ông cũng cho rằng, tôi thật muốn đưa Đình Đình ra ngoài sao.”
Trương Hữu Long nghe thấy điều này, khuôn mặt rất khó hiểu
Mặc Viên Bằng gật đầu nói: “Tính tình Đình Đình, rất cứng cỏi, cùng mấy đứa trẻ đồng trang lứa so sánh, con bé quả thực làm rất tốt. Nhưng, vẫn cần rèn luyện một phen.”