Chẳng lẽ chính vì tối cái hôm mình bị bỏ thuốc đã từng đánh anh, cho nên anh đến để trả thù? Trời đất ơi! Chuyện này đã trôi qua một thời gian dài như vậy rồi, chẳng lẽ là cảm giác của anh đến quá muộn hay sao?
Nếu thật sự là đến để trả thù, vậy bị anh bắt được thì chẳng phải là chết rồi à?
Nghĩ đến cái này thì cảnh cáo cái gì, hậu quả cái gì, toàn bộ đều bị ném ở sau đầu.
quần áo đi làm của An Đình Đình chính là đồ công sở có chân váy ngắn, cách ăn mặc này làm bản thân bị trói buộc lại, cộng với việc vóc dáng của Mặc Diệu Dương cao lớn, đôi chân dài thoăn thoắt đi như bay nên rất nhanh liên có thể đuổi kịp cô.
Chỉ cảm thấy cánh tay của mình bị siết chặt một cái, có một lực mạnh mẽ đã ràng buộc cô lại.
An Đình Đình bị dọa sợ hoảng hốt la lên một tiếng, cả người đã bị người đàn ông hung hăng đè trên vách tường ở ven đường.
Ánh nắng màu vàng của ánh nắng mặt trời xuyên qua những cành cây ở ven đường chiếu rọi xuống, tạo thành một ánh sáng được pha trộn.
Bộ dạng hoảng sợ của cô cực kì giống với một chú nai con bị hoảng hốt, hai mắt trừng lớn cảnh giác nhìn về phía Mặc Diệu Dương: “Anh anh anh... anh muốn làm gì vậy?”
Mặc Diệu Dương lập tức sững sờ, ánh mắt di chuyển xuống nhìn thấy hai tay của mình đang nắm lấy vai của cô, người thì đang đứng thẳng ở trước mặt cô, mà hai tay của cô thì bất lực chống ở lồng ngực của mình, như sợ anh sẽ làm ra động tác tiếp theo.
Mặc dù An Đình Đình rất gầy, nhìn giống như là dáng vẻ yếu đuối không thể ra gió, nhưng có trời mới biết rằng chính cơ thể mảnh khảnh này lại có một cặp đào hấp dẫn, một cái eo nhỏ dẻo dai như rắn nước, mềm y như cây liễu.
Hôm nay cô bận một bộ đồ tây màu xanh sẫm, bên trong là chiếc áo sơ mi bó sát người màu trắng, phía dưới cúc áo là bộ ngực đang chống đỡ lớp áo. Lúc này hai người lại dựa gần nhau, vì thở hổn hển nên hai ngọn núi to này cũng phập phồng lên xuống.
Hai tay của cô lại cứ không ngừng cử động khiến cho bộ ngực tròn trịa kia lộ ra một nửa, da thịt trắng như tuyết, trắng nõn trơn mêm, phong cảnh này quá dụ người phạm tội.
Mặc Diệu Dương thề tuyệt đối là anh không phải cố ý, nhưng mà bị cảnh tượng mê hoặc như thế này đập vào mắt, đối với bất cứ người đàn ông nào mà nói đều cực kỳ quyến rũ.
“Ực...” Yết hầu của người đàn ông cử động lên xuống.
Đáng chết! Mặc Diệu Dương âm thầm nguyền rủa một tiếng, anh đây là thế nào vậy? Đột nhiên bụng dưới lại có một đám lửa nóng đang cào loạn khắp nơi.
An Đình Đình nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông, lập tức gương mặt lộ ra vẻ chán ghét quát lớn một tiếng: “Mặc Diệu Dương, rốt cuộc là anh muốn làm gì vậy?”
Một tiếng mắng mỏ giận dữ này đã lập tức kéo lý trí của người đàn ông trở về.
Mặc Diệu Dương Lấy lại tinh thân, chú ý đến vẻ mặt tức giận của cô, anh lập tức bật cười. Biểu cảm này của cô ta là sao đây chứ? Thật sự là cho rằng mình mê muội cô ta à?
Thật sự là một chuyện cực kỳ buồn cười!
Anh bỗng dưng thu hai tay lại, giả bộ rất ưu nhã nhét hai tay vào túi quân, lạnh lùng nói: “An Đình Đình, cô lại muốn giở trò quỷ gì nữa đây?”
An Đình Đình sững sờ chớp chớp mắt, cái... Cái gì là cái gì, cô lại làm gì nữa à?
“Hả...trò quỷ gì, rốt cuộc là anh đang nói cái gì vậy, sao tôi lại nghe không hiểu gì hết.”
“Cô đừng có giả ngu với tôi, chút tâm tư này của cô có thể giấu được người khác nhưng không thể giấu được tôi đâu.” Mặc Diệu Dương cười lạnh lùng, xem sự luống cuống và thấp thỏm của cô là vì đang giảo biện.
An Đình Đình không khỏi tức giận, người đàn ông này giống như một hồn ma muốn đuổi kịp cô chính là vì muốn nói chuyện mà không ai hiểu như thế này à? Cô khẽ cắn môi dưới, mở miệng nói: “Tôi giả vờ cái gì, tôi giấu cái gì chứ? Thật sự là tôi không hiểu gì cả.”
“Hừ.” Mặc Diệu Dương khẽ hừ một tiếng: “Thời gian nghỉ ngơi và làm việc của anh cả tôi cực kỳ có quy luật, xưa nay sẽ luôn đi ngủ trước mười giờ, cũng sẽ không tỉnh dậy trước bảy giờ. An Đình Đình, cô còn muốn giả vờ là mình vô tội nữa à?”