Cô cũng đâu có chiếm lấy thời gian của Mặc Diệu Phong không cho Mặc Diệu Phong đi ngủ, càng không thể nào mới sáng sớm liên chạy tới phòng của anh ta gọi anh ta dậy, chuyện này thì có liên quan gì tới cô chứ?
“Nè nè nè... Tôi cảnh cáo anh nha Mặc Diệu Dương! Mặc dù chúng ta đã nói với nhau là có gì thì cứ nói trước, nhưng mà cái này cũng không biểu thị chuyện anh có thể tùy tiện nói xấu tôi.”
Hai tay Mặc Diệu Dương ôm ngực, ánh mắt liếc nhìn cô mang theo vẻ xem thường, giống như trong mắt đang viết “ông đây đã sớm nhìn thấu cô rồi”: “Chẳng lẽ tối hôm qua không phải bởi vì đợi cô vê nên mới đi ngủ trễ hả? Sáng nay không phải là bởi vì muốn làm bữa sáng cho cô nên mới phải dậy sớm hả?”
Chết tiệt! An Đình Đình tôi sẽ không gánh nỗi oan ức này.
An Đình Đình hít sâu một hơi, còn chưa kịp nói chuyện thì Mặc Diệu Dương lại mở miệng nói một lần nữa: “Cô đừng tưởng là tôi không biết cô tự mình câu dẫn anh cả của tôi, cô nên loại bỏ suy nghĩ này sớm đi. Anh cả của tôi là con cả của nhà họ Mặc, tương lai chờ bệnh của anh ấy có diễn biến tốt thì tất cả tài sản của nhà họ Mặc đều vào trong tay của anh cả, cô đừng si tâm vọng tưởng đạt được bất cứ thứ gì từ trong tay của nhà họ Mặc, có hiểu chưa hả?”
Hóa ra chính là chuyện như vậy à, hóa ra là sợ cô mơ tưởng đến tài sản của nhà họ Mặc.
An Đình Đình cười khẩy trả lời lại: “Tại sao tôi lại không thể muốn tài sản của nhà họ Mặc?”
“Cô...” Mặc Diệu Dương không ngờ rằng cô lại có thể thẳng thắng thừa nhận như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
An Đình Đình nhếch miệng khế hừ nhẹ một tiếng: “Tôi là vợ hợp pháp của Mặc Diệu Phong, cho dù nhà họ Mặc có đồng ý hay là không đồng ý thì tôi vẫn là con dâu cả của nhà họ Mặc, là một phần tử của nhà họ Mặc.”
“Trong tương lai Diệu Phong chính là người quản lý nhà họ Mặc, thân là vợ như tôi lẽ ra phải nên bày mưu tính kế cho chồng của mình. Hơn nữa, cho dù tôi có tranh đoạt thì cũng là tranh đoạt những thứ mà tôi nên có, ai cũng không có quyền bằng tôi.”
“Ha... Cô năm mơ đi.” Mặc Diệu Dương cười lạnh nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường.
An Đình Đình nhướng nhướng mày, tiếp tục nói: “Sao tôi phải năm mơ? Đúng rồi, lúc đấy anh vừa mới nói tôi câu dẫn Diệu Phong, tôi cũng cảm thấy kỳ lạ nha. Tôi là vợ của anh ấy, anh ấy là chồng của tôi, vợ câu dẫn chồng của mình chẳng lẽ còn phạm pháp à, chẳng lẽ không tuân thủ đạo làm vợ”
Mặc Diệu Dương tức giận đến nỗi muốn tái hết cả mặt, bộ dạng dương dương tự đắc kia của An Đình Đình trong vô cùng vô sỉ.
“Diệu Phong là chồng của tôi, cho dù tôi có quyến rũ anh ấy, mê hoặc anh ấy, hôn anh ấy, hay là lột sạch quần áo trước mặt của anh ấy có nói ra thì tôi cũng không sợ mất mặt, đây là nghĩa vụ mà một người vợ nên làm."
An Đình Đình vừa mới bước vào cửa nhà họ Mặc thì Mặc Diệu Dương đã giở giọng lạnh lùng cảnh cáo cô, cô sẽ đổi một cách khác để đáp lễ lại từng cái.
Cô không để ý đến gương mặt đẹp trai của Mặc Diệu Dương tức giận đến xám xịt, khóe miệng vẫn nhếch lên hất cằm về phía anh.
“Nói như thế nào thì anh cũng là em rể của tôi, tôi bước vào cửa nhà họ Mặc cũng đã mấy ngày rồi cũng không thấy anh gọi tôi một tiếng chị dâu, anh thật sự không hê tôn kính tôi nha.”
“Cô... Mặc Diệu Dương thật sự muốn bóp chết yêu tinh vênh váo đắc ý này: “Muốn làm chị dâu của tôi à, cô cũng không tự nhìn lại mình thử đi xem cô có xứng hay không?”
An Đình Đình xem thường đứng thẳng người, nói: “Tại sao lại không xứng? Hơn nữa hiện tại tôi cũng đã làm rồi mà”
Mặc Diệu Dương lập tức hơi im lặng, anh vậy mà lại đấu võ mồm với một người phụ nữ, vậy mà còn thua trận?
An Đình Đình đắc ý đi vòng qua anh, đang chuẩn bị đi khỏi thì đột nhiên Mặc Diệu Dương quay đầu lại lạnh lùng nhắc nhở bên tai của cô: “An Đình Đình, tôi thấy có vẻ như cô đã trải qua thời gian thoải mái nên đã quên mất chuyện gì đó, cô đừng quên mục đích lúc trước mà tôi tìm cô.”
Con ngươi An Đình Đình chìm xuống, lông mi dài mảnh che khuất đi thân sắc phức tạp trong mắt của cô.