Chương 198
Ngay sau đó, trong phòng chỉ còn lại Ön Thục Nhi, Hắc Diệm và Tống Phi Phi đang nằm trên giường.
Hắc Diệm đỡ Ôn Thục Nhi ngồi xuống giường, bắt mạch cho Tống Phi Phi như thường lệ.
Khoảnh khắc bàn tay của Ôn Thục Nhi nắm lấy mạch của Tống Phi Phi, Tống Phi Phi run lên một cách rõ rệt.
Cô bình tĩnh siết chặt hơn một chút, nhắm mắt lại và cảm nhận nó.
Mạch ổn định và có lực, sức khỏe cũng không vấn đề gì, không phải là dấu hiệu của bệnh nặng, rốt cuộc là vấn đề ở chỗ nào nhỉ?
Sau khi Ôn Thục Nhi chẩn đoán mạch xong, cô lại bắt đầu sờ nắn xương của Tống Phi Phi.
Lần này, không giống với lúc sờ xương của Hoắc Kiến Phong, cô không chỉ sờ chính diện mà còn sờ lên toàn bộ phía sau đầu Tống Phi Phi.
Hắc Diệm nhắc nhở: “Người bạn này của anh Hoắc, nếu cô có chỗ nào khó chịu, A hãy nói cho tôi biết bất cứ lúc nào”
Cách xưng hô khó chịu này, liên tục nhắc nhở về mối quan hệ và thân phận giữa cô ta và Hoắc Kiến Phong.
Tống Phi Phi không nhận ra điều đó, nghe theo đáp: “Ồ, được. Ui chao, đau!”
Tay Ôn Thục Nhi cứng đờ.
Hộp sọ còn nguyên vẹn, không hề có bộ phận nào đặc biệt mềm hay cứng. Làm sao có thể đau được?
Tay cô mò sờ thêm vài chỗ, Tống Phi Phi đều kêu đau.
Lông mày của Hắc Diệm nhíu lại. Máu tụ trong hộp sọ của người này,
cũng tan chậm quá đấy nhỉ!
Ngoài cửa phòng.
Hoắc Kiến Phong nhìn chấm đỏ cách mình mấy mét trong ứng dụng di động, đôi mắt lạnh lùng khẽ nheo lại.
Lột bỏ chiếc áo bác sĩ to rộng của vị thần y và những lớp ngụy trang kia ra, thứ còn lại là chiều cao gần như bằng với Ôn Thục Nhi.
Chiều cao này là bình thường ở nữ, nhưng ở nam thì quá thấp.
Thảo nào ngay lần đầu tiên nhìn thấy vị “thần y” này, anh đã có một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.
Anh luôn kỳ lạ, làm thế nào mà đầu ngón tay của một người đàn ông lớn tuổi lại mềm mại như vậy, hóa ra vẫn luôn là cô!
Trong lúc suy nghĩ, cửa phòng ngủ dành cho khách mở ra, Hắc Diệm nói một cách máy móc: “Các vị, đã kiểm tra xong, mọi người có thể vào được rồi.”
Hoắc Kiến Phong không động đậy, nhìn chằm chằm “thần y” phía sau Hắc Diệm rồi
nhẹ nói: “Vất vả cho thần y rồi. Thím Quỳnh, mau đi pha trà cho thần y và anh Diệm.”
“À, vâng.” Thím Quỳnh trả lời, vội vàng đi làm.
Hoắc Kiến Phong di chuyển xe lăn vào phòng, lại xác nhận rằng Tống Phi Phi không có vấn đề gì, mới nói với Hắc Diệm: “Tình hình của cô ấy thế nào?”
Hắc Diệm hằng giọng: “Theo chẩn đoản của thần y, bạn của anh do tụ máu trong hộp sọ không phân tán được nên gây chèn ép dây thần kinh, từ đó dẫn đến việc mù lòa. Nếu mọi người cảm thấy khuếch tán tự nhiên quá chậm, có thể chọn châm cửu, như vậy chắc là có thể rút ngắn thời %3D gian.”
Hoắc Kiến Phong không nói gì, âm thầm liếc qua “thần y”, phán đoán dáng đứng và vóc người, xác nhận lại phán đoán của mình.
Thấy anh im lặng, Hắc Diệm sốt ruột thúc giục: “Anh Hoắc, tình hình là như vậy. Nếu anh cần thời gian cân nhắc, vậy chúng tôi đi trước đây. Suy cho cùng, thời gian của
thần y là rất quý giá.
Hứ! Thần y! Thời gian là quý giá!
Hoắc Kiến Phong cười khẩy trong lòng, đảo mắt thấy thím Quỳnh đang bưng trà tới, khẽ cười nói: “Không vội, mấy người đều lặn lội đường xá xa xôi tới, còn vất vả lâu như vậy, mời uống một chén trà trước đã nhé!”
Nước chè vàng ươm, dậy mùi thơm. Hắc Diệm nói một hồi lâu, trong lòng cũng đang sôi sục, nên miệng đã khô khốc từ lâu.
Không cần suy nghĩ, anh ta cầm tách trà lên và uống cạn một hơi.
Anh vô thức nâng cái chén khác lên, định đưa cho Ôn Thục Nhi, chỉ là vừa nghiêng người, dường như nghĩ tới điều gì đó, quay đầu lại nói: “Thần y hôm nay đã uống thuốc dưỡng sinh, không thích hợp để uống trà. Tấm lòng của anh Hoắc, tôi sẽ nhận thay ông ấy.”
Anh ta nói xong trực tiếp uống cạn chén của Ôn Thục Nhi.
Đôi mắt của Hoắc Kiến Phong trầm xuống, anh nói với thím Quỳnh: “Rót một cốc nước đun sôi cho thần y”
“Không cần đâu.” Hắc Diệm cau mày, nghiêm nghị ngăn lại: “Anh Hoắc, cám ơn lòng tốt của anh! Chúng ta cũng tới lúc phải đi rồi, nên không cần phiền như vậy nữa.”
Lời nói vừa dứt, anh ta đỡ Ôn Thục Nhi bước ra cửa.
Hoắc Kiến Phong nhìn bàn tay của hai người nắm lấy nhau, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng: “Được, tôi đồng ý kế hoạch điều trị của các người. Khi nào thì có thể bắt đầu châm cứu cho Phi Phi?”
Ôn Thục Nhi âm thầm cau mày, lặng lẽ siết chặt Hắc Diệm tay.
Cô lờ mờ cảm thấy hôm nay Kiến Phong có chút kỳ lạ.
Lẽ nào là do quá coi trọng Tống Phi Phi?
Hắc Diệm vừa đi vừa lạnh lùng nói: “Tôi sẽ thông báo cho các người khi thần y nghiên cứu ra phương pháp châm cứu cụ thể”
Thím Quỳnh quay lại với cốc nước, liền trông thấy thần y đã ra khỏi cửa. Ngô Đức Cường đẩy Hoắc Kiến Phong ra, bình tĩnh đi theo phía sau.
Hoắc Kiến Phong nhìn Hắc Diệm nghiêm túc dìu “thần y” vào ngồi ở hàng ghế sau, cẩn thận thắt dây an toàn, đột nhiên nắm chặt hai tay buông thống trên đầu gối.
Diễn xuất nhập tâm như thật, Ôn Thục Nhi, cô rốt cuộc muốn giả ngốc để làm gì?! Đến khi chiếc xe rời đi, Ngô Đức Cường mới đẩy Hoắc Kiến Phong xoay người vào nhà.
“Video được ghi lại ở hố rắn còn không?”
Hoắc Kiến Phong đột ngột lên tiếng, Ngô Đức Cường ngây ra rồi mới phản ứng lại, thứ anh hỏi chính là đoạn video quay cảnh lúc đầu Hoắc Vân Hạo bắt cóc Ôn Thục Nhi ở hố rắn.
“Còn thì vẫn còn, nhưng như cậu biết
đấy, video lúc đó đã thiếu một phân đoạn, chỉ có thể thấy cậu Vân Hạo trói cô ba trong đó…”
Ngô Đức Cường chưa kịp giải thích xong, Hoắc Kiến Phong đã cắt ngang: “Đưa bản gốc cho tôi”
“Hả?” Ngô Đức Cường ngẩn ra, tò mò nói: “Cậu định mang đi khôi phục sao? Lúc đầu không phải cậu nói không cần khôi phục sao?
“Trước đây không cần. Nhưng bây giờ, bắt buộc phải khôi phục lại”
Giọng điệu lạnh lùng, vô cùng kiên quyết.
Ngô Đức Cường khó hiểu, chỉ có thể nghe theo.
Đêm khuya thanh vắng.
Phòng sách của Nam Uyển.
Ôn Thục Nhi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nghe tiếng máy in sột soạt, buồn ngủ đến mức đầu cô gật gù như chú gà con đang mổ từng hạt thóc,
Khi máy in dừng lại, cô nhanh chóng lắc lắc đầu, lấy lại tinh thần.
Cô lấy tài liệu đã in ra, lại mở lại tài liệu mới đã in ra, lại phân loại tài liệu trong tay, giấu vào góc khuất của giá sách.
Cô liên tục ngáp, nhưng động tác trên tay không bị ảnh hưởng một chút nào, nhanh nhẹn và thành thục.
Cùng lúc đó.
Trong phòng sách của căn biệt thự ở ngoại ô phía đông cũng rực rỡ ánh đèn.
Hoắc Kiến Phong ngồi ngay ngắn trước là bàn làm việc, nhìn “Tiến độ hồi phục video 100%” hiển thị trên màn hình máy tính, anh tắt nó đi không chút do dự, rồi ấn nhấn nút play.
Trong màn đêm yên tĩnh, giọng nói của
Ôn Thục Nhi và Hoắc Vân Hạo có vẻ vô cùng rõ ràng. “Cậu nói xem, tôi nên gọi cậu là em rể?
Hay gọi cậu là cháu trai? Hoắc Vân Hạo”
“Không phải cô ngốc sao? Làm sao có thể nhận ra tôi được?”
…
Giọng điệu bỡn cợt, ánh mắt tinh tường, khác hẳn so với Ôn Thục Nhi rụt rè và đần độn ngày thường.
Hoắc Kiến Phong vừa nghe vừa nhìn, hai tay đặt trên bàn không ngừng siết chặt, cho đến khi móng tay cắm vào lòng bàn tay, truyền đến cơn đau thấu tim.
Cô đang lừa anh! Vẫn luôn lừa anh!
Không, không chỉ anh, còn cả tất cả mọi người trong nhà họ Hoắc, kể cả bà nội luôn coi cô như cháu gái ruột!