Chương 199
Hoắc Kiến Phong thở ra một hơi nặng nề rồi tắt video.
Thứ vang vọng trong đầu, toàn là lời tố cáo phẫn nộ của Hoắc Vân Hạo: “Cô ta chính là một kẻ lừa đảo! Cô ta là một tai họa! Mục đích cô ta xuất hiện, chính là muốn khiến cho nhà họ Ôn và nhà họ Hoắc tan cửa nát nhà..”
Từ sau khi cô xuất hiện, rắn trong gia đình, người giúp việc trong gia đình, tài sản trong gia đình…
Thật sự là như Hoắc Vân Hạo đã nói, tai nạn liên tục xảy ra. Tình huống này chưa từng xảy ra với nhà họ Hoắc! Màn hình máy tính tự động nghỉ ngơi,
một màu đen kịt.
Phản chiếu trong đôi mắt sâu thắm của người đàn ông, hình thành một làn sóng ngầm đang dâng trào.
…
Dãy quán Internet cạnh trường học.
Trong con hẻm nhỏ hẹp và vắng vẻ, Ôn Thục Nhi ghi chặt vành mũ lưỡi trai xuống, nhanh chóng dúi vào tay Lê Việt Bách một chiếc USB, nói nhỏ: “Rất quan trọng, phải bảo quản cho kỹ.
Nhiệt độ cơ thể của cô vẫn còn lưu lại trên chiếc USB màu bạc.
Lê Việt Bách liếc nhìn, ra sức nắm chặt trong lòng bàn tay, nhưng ngoài miệng vẫn lười biếng nói: “Tôi biết rồi! Cậu đã nhấn mạnh 800 lần trên điện thoại rồi. Rốt cuộc là thứ gì vậy?”
“Khi nào về cậu mở ra không phải là sẽ biết sao?” Ôn Thục Nhi trừng mắt nhìn cậu ta, sau đó cảnh giác nhìn xung quanh: “Nhớ kỹ, nhất định phải ngắt kết nối Internet rồi mới được xem, không được để lại bất cứ
dấu vết nào, biết không?
“Biết rồi biết rồi, cậu hiện tại thật sự là càm ràm hơn cả mẹ tôi nữa đấy!” Lê Việt Bách cong môi chán ghét: “Có phải là phụ nữ đã có gia đình, đều như vậy không?”
Ôn Thục Nhi giương mắt, hung tợn nhìn anh ta: “Cút”
Lê Việt Bách vốn muốn làm cho cô vui vẻ, thấy cô như vậy, đành phải hậm hực nói: “Vậy tôi về trước đây! Nếu có chuyện thì gọi điện thoại.”
Anh ta vẫy vẫy tay với Ôn Thục Nhi, Xoay người rời đi.
Ôn Thục Nhi nhìn bóng lưng dặt dẹo của anh ta, gắn giọng nhắc nhở: “Cẩn thận một chút.”
Lê Việt Bách không lên tiếng cũng không dừng lại, chỉ vẫy vẫy tay về phía sau lưng, sải bước ra khỏi ngõ.
Vẻ mặt của Lê Việt Bách trở nên nghiêm túc ngay sau khi rời khỏi tầm mắt của Ôn Thục Nhi.
Thứ có thể khiến Ôn Thục Nhi lo lắng như vậy hắn là rất quan trọng.
Anh ta thậm chí không dám bỏ USB vào túi xách, chỉ nắm chặt nó trong lòng bàn tay, sải bước đi về phía ký túc xá.
Khi xuyên qua con đường râm mát ở trường, vài nam sinh đang rượt đuổi và tranh giành bóng rổ đã lao tới.
Trong đầu Lê Việt Bách đầy suy nghĩ, khi phản ứng lại thì một nam sinh liền lao thẳng tới.
Anh ta nhanh chóng né sang một bên, nhưng không ngờ lại đụng phải một người cũng đang tránh né như anh.
“Ui chao!”
Cả hai người đồng thời kêu lên.
Đều là phản ứng căng thắng khi bị hoảng loạn, nên đã lực bùng phát cực lớn.
Vai Lê Việt Bách đau nhức, chiếc USB trong tay bỗng chốc văng ra ngoài.
Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi xoa xoa bả vai, nhặt chiếc USB dưới đất đưa cho Lê Việt Bách: “Thực sự xin lỗi!” Lê Việt Bách cầm lấy chiếc USB, phủi bụi trên đó, sau khi xác nhận giống với cái Ôn Thục Nhi đưa cho anh ta, mới thở phào nhẹ nhõm: “Không sao, cũng không phải là anh cố ý.
Anh ta nắm chặt chiếc USB, tiếp tục cất bước về phòng ngủ.
Phía sau, người đàn ông nhìn theo bóng lưng của anh ta, các đường nét trên khuôn mặt đau đến mức biến dạng của anh ta trong chớp mắt đã trở về như ban đầu.
Anh ta xòe lòng bàn tay ra, có một chiếc USB giống hệt nằm gọn gàng trong lòng bàn tay.
…
Tập đoàn Hoắc Kiến, văn phòng chủ tịch.
Ở bên kia của bàn làm việc, Trần Phong đặt chiếc USB màu bạc đến trước mặt Hoắc Tuấn Tú một cách cung kính: “Tổng giám đốc Hoắc, thứ anh muốn.”
“Làm tốt lắm.”
Hoắc Tuấn Tú lười biếng nhướng mày, sau đó cầm chiếc USB cắm vào máy tính.
Đều là tài liệu có dung lượng tận mười mấy GB, được chia thành nhiều loại, tất cả đều là liệt kê các bằng chứng và cáo buộc.
Hoắc Tuấn Tú nhìn, vẻ ấm áp trên khuôn mặt ngưng tụ lại từng chút một, vẻ lạnh lùng nham hiểm lóe lên trong đôi mắt hoa đào nhỏ hẹp.
“Ôn Thục Nhi này thật sự không phải là dạng vừa. Bề ngoài tỏ vẻ nghe lời tôi, nhưng thực ra cô ta vẫn đang điều tra về tôi. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cô ta đã tìm được nhiều chứng cứ như thế!”
Vẻ mặt Trần Phong cũng lạnh lùng theo: “Vậy chúng ta?”
Hoắc Tuấn Tú không trả lời, anh ta tiện tay mở tệp khác ra, chỉ liếc mắt qua, liền đập chuột lên bàn: “Hừ, cô ta lại còn định bảo tên nhóc họ Lê ngốc nghếch kia liên lạc với Kiến Phong, đưa những chứng cứ nay cho Kiến Phong”
Hoắc Tuấn Tú nhếch môi cười thầm: “Cô ta còn biết, nếu cô ta đi, sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của tôi nữa!”
“Nhưng cô ta không biết rằng thằng
nhóc ngốc nghếch họ Lê kia, cũng đã nằm trong tầm theo dõi của anh từ lâu rồi.” Trần Phong nịnh nọt cười nham hiểm, “Tổng giám đốc Hoắc, chỉ dựa vào những thủ đoạn này mà bọn họ muốn qua mặt được anh, đúng là kém quá rồi”
Hoắc Tuấn Tú im lặng, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu thêm, đôi mắt cũng trở nên lạnh lùng.
Nhìn thấy vậy, Trần Phong nói: “Vậy chúng ta sẽ giải quyết chuyện này như thế nào?”
“Nếu cô ta đã không muốn sống yên ổn, vậy thì cũng không cần phải sống nữa rồi” Hoắc Tuấn Tú tắt máy tính, khuôn mặt tuấn tú tươi cười, mỗi lời anh ta thốt ra đều độc ác: “Tìm vài người đáng tin cậy, tiễn cô ta lên đường”
Lê Việt Bách không kịp trở về ký túc xá, nửa chừng đã bị giáo viên chủ nhiệm bắt được.
Anh ta đã liên tục cúp học tiết buổi sáng trong nhiều ngày, giáo viên chủ nhiệm cương quyết kéo anh ta đến lớp học.
Anh ta bực bội sờ lên cái đầu định của mình, lấy điện thoại di động ra, bấm số của Ön Thục Nhi.
Ôn Thục Nhi buổi chiều không có tiết, nhớ đến phải sắc thuốc cho Hoắc Kiến Phong, liền trực tiếp về nhà.
Ngay sau khi cô nhảy xuống xe bus, điện thoại rung lên trong túi xách của cô.
Nhìn thấy đó là số của Lê Việt Bách, Ôn Thục Nhi nhíu mày: “Thằng nhóc thối tha, không phải tôi đã bảo với cậu là bớt liên lạc lại sao?”
Cô lẩm bẩm, vừa trả lời điện thoại vừa đi về nhà, nói với vẻ không vui, “Cái gì?”
“Đại ca, cậu đưa cho tôi một cái USB trống trơn, là muốn tôi xem không khí sao?” Lê Việt Bách bất lực nói.
Ôn Thục Nhi giật mình: “Sao có thể được? Tôi cam đoan trong đó chắc chắn là có tài liệu, hơn nữa còn rất quan trọng!”
Lê Việt Bách cau mày giải thích: “Nhưng mà, tôi đã thử nhiều lần! Ngay cả giải mã tệp ẩn cũng đã dùng thử rồi, bên trong không có gì cả.