Chương 615
Lầu hai, trong phòng ngủ.
Dưới ảnh đèn vàng tỏa ra ánh sáng yếu ớt, bà cụ Hoặc đang nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, tay không ngừng lần những chuỗi hạt, lấm bẩm lời cầu nguyện. Khuôn mặt bà xanh xao vàng vọt, lông mày khẽ rũ, chẳng còn vẻ khỏe khoản như ngày xưa.
Dì Mẫn đang ngồi trên ghế bên cạnh giường nhìn thấy Hoắc Kiến Phong liền vội vàng đứng lên. Anh đưa tay ra hiệu để di Mẫn im lặng, sau đó chậm rãi đi đến, dùng bàn tay ấm áp phủ lên đầu ngón tay lạnh lẽo của bà mình. “Bà nội.”
Bà cụ Hoắc không mở mắt nhưng từng thớt thịt trên gương mặt lại co rút kịch liệt. Giọt nước mắt từ khóe mi bà chậm rãi chảy xuống. “Đứa nhỏ thế nào rồi?”
Bà hỏi, giọng thoáng nghẹn lại. Hoắc Kiến Phong lẳng lặng xoa bóp cho bà. “Vân Thiên vẫn còn đang nằm trong phòng cấp cứu, các bác sĩ hiện tại đều cố găng hết sức. Bà đừng lo, có Tiêu Nhi ở đó, Vân Thiên nhất định sẽ không sao đâu.” Vân Thiên còn nhỏ như vậy, lại phải chịu đựng những chuyện này..
Mỗi bà cụ run run, sau cùng lại biến thành tiếng thở dài. “Bà biết rồi. Cơ thể bà hiện tại không có gì đáng lo hết, hơn nữa đã có dì Mẫn ở lại đây chăm sóc và canh chừng cho bà rồi. Mấy đứa cứ lo việc của mình đi, nhất định phải cứu lấy Vân Thiên, ngoài ra còn phải tìm cho bằng được người đứng sau chuyện này nữa.”
Dì Mẫn không lên tiếng, chỉ khẽ lau nước mắt. Bà nhìn Kiến Phong, đôi mắt mang theo sự van nài mãnh liệt. Viền anh thoáng lên, nghiêm nghị gật đầu, “Bà đừng lo, cháu nhất định sẽ thực hiện được hai yêu cầu mà bà đã giao phó!
Hoắc Kiến Phong chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía di Mẫn. Di Mẫn quả quyết nói. “Cậu ba yên tâm, bà chính là mạng sống của tôi, tôi nhất định sẽ chăm sóc bà thật tốt!” trong mấy ngày ngắn ngủi, không chỉ Hoắc Phương Nam mà ngay cả Vân Thiên đều liên tiếp xảy ra chuyện, như có thứ gì đó xấu xa vô hình đang bao trùm lên toàn bộ gia tộc nhà họ Hoắc.
Không biết ai là kẻ đã gây ra chuyện này?
Càng không biết đối phương sẽ ra tay vào lúc nào, mục tiêu tiếp là ai?
Thời điểm Hoắc Kiến Phong đi xuống phòng khách, anh tình cờ nhìn thấy Ngô Đức Cường đi theo pháp chứng lấy những ổ cứng có trong nhà. Anh nhìn xung quanh, đột ngột lấy cánh tay Đức có nhìn thấy Lộ Tây ở đâu không?”
Ngô Đức Cường ngơ ngác, bấy giờ mới chậm rãi cố gắng nhớ lại. “Lần cuối tôi nhìn thấy cô ấy là vào lúc nhận được thông báo ngài có chuyện.” Hoắc Kiến Phong nhíu mày, từ trước đến nay Lộ Tây và Vân
Thiên đều như hình với bóng, vốn không thể tách rời.
Hoặc Minh thấy vậy thì nói thêm. ba, trợ lý Cường, lần cuối cùng chúng tôi nhìn thấy Lộ Tây là thời điểm xảy ra chuyện. Sau khi ăn tối xong, cô ấy rời khỏi biệt thự, cho đến giờ vẫn không thấy quay trở lại”
Nghe thấy những lời này, Ngô Đức Cường lập tức dùng điện thoại tìm số của Lộ Tây, từ đó tra định vị xem cô đang ở đây.
Caitterey Us
Tuy nhiên chỉ trong chốc lát, anh vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Kiến Phong. “Thưa ngài, di động không liên lạc được, càng không thể định vị được vị trí mà Lộ Tây đang ở “Cậu nhanh chóng đến nhà Vân Thiên xem Lộ Tây có ở đó không. Nếu không, hãy đen phòng khám của ông và Cổ Thần. Tóm lại, phải rà soát thật kĩ những nơi mà con bé thường xuyên đến.”
“Vâng ạ!”
Ngô Đức Cường nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài, liên hệ cấp dưới tìm kiếm tin tức Lộ Tây.
Cuộc điều tra của cảnh sát cuối cùng xem như tạm kết thúc. Hoắc Kiến Phong và Hoắc Tuấn Nghĩa nhìn chăm chăm mọi người, sau khi tất cả lục tục đi ra ngoài thì anh xoay người đi lên lầu.
Trong phòng làm việc, mọi thứ đều hệt như lúc anh rời đi, dường như vẫn vẹn nguyên như cũ trong suốt những năm tháng qua. Thế nhưng những chi tiết nhỏ dễ khiến người khác xem nhẹ, trong lặng lẽ dần thay đổi mọi thứ. Hoắc Kiến Phong khép hờ mắt, hít một hơi thật sâu, sau đó đứng dậy đi về phía bàn làm việc.
Anh ngôi vào vị trí mà Vân Thiên thường ngồi, vươn tay mở máy tính. Thời điểm màn hình bắt đầu hiển thị kết nối, những gì đã xảy qua trong thời gian gần đây đồng loạt kéo về trong hồi ức của anh, giống như một cuộn phim được tua chậm. Mọi chi tiết, mọi sự nghi ngờ, đều được phóng đại ngay trước mắt anh…
Chẳng biết qua bao lâu, Hoắc Kiến Phong chậm rãi mở mắt, đôi mắt sâu đến mức chẳng nhìn rõ được dòng cảm xúc được cất giấu sâu bên trong. Anh liếc mắt xuống, mười đầu ngón tay dân dần lướt nhanh trên bàn phím đen.