Chương 616
Bệnh viện thành phố, phòng cấp cứu.
Chất lỏng chảy ra từ dụng cụ súc ruột cuối cùng cũng mang màu trong suốt. Nhịp thở của Vân Thiên dần ổn định trở lại, dù mạch đập vẫn còn yếu nhưng máu đã hoàn toàn ngừng chảy. Điều may mắn là dòng máu đen đặc quánh ban nãy đã chuyển sang màu đỏ tươi như máu bình thường.
Trái tim căng thẳng như bị treo lên của Tiêu Nhi rốt cuộc cũng chậm rãi trở về lồng ngực. Cô chặt mắt, chậm rãi thở ra một hơi, sau đó gập lưng củi đầu cảm ơn toàn bộ những người đang có mặt trong phòng. ơn mọi người. Tất cả đã vất vả rồi!” Bác sĩ Hồ vội vàng đỡ cô đứng lên.
“Tiêu Nhi, cô đừng khách sáo như vậy, đây đều là việc chúng tôi nên làm mà. Hiện tại chúng ta chỉ mới hoàn thành bước đầu thôi, bước tiếp theo mới là điểm then chốt. Cô nhất định phải cố gắng lên!”
Tiêu Nhi nghiêng đầu nhìn đứa nhỏ đang đeo mặt nạ dưỡng khí, ngoan ngoãn trên giường, trong lòng cảm thấy như trút được phần nào nỗi sợ hãi ban nãy.
“Đều là việc mà tôi nên làm!”
Thấy vẻ mặt tràn ngập lo lắng của cô, bác sĩ Hồ liền lựa lời an ủi.
“Tiêu Nhi, cô đừng lo lắng quá. Xét trên phương diện y học, việc cấp cứu vẫn diễn ra kịp thời. Mắc dù bệnh nhân bị mất không ít máu nhưng hầu hết đều đến từ phần xoang mũi, không gây tổn thương đến cơ nội tạng bên trong cũng như mạch máu. Tôi tin rằng chỉ cần giai đoạn sau khi tinh lại, bệnh nhân phối hợp và điều trị tốt thì sẽ bình phục rất nhanh, hoàn toàn không cần phải lo di chứng về
Tiêu Nhi khẽ gật đầu.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ
Tuy nói vậy nhưng gương mặt Tiêu Nhi từ đầu đến cuối vẫn trông rất buồn, Bác sĩ Hồ đương nhiên biết trong này, cô chính là người mẹ vô cùng sốt ruột, lo lắng cho con trai của mình, không tài nào có thể buông bỏ phần gánh nặng này.
Ông thức thời vỗ vai Tiêu Nhi động viên, ngoài ra không nói thêm lời nào nữa. Tiếp đến, ông giải thích, hướng dẫn và bổ sung những lưu ý cần thiết khi chăm sóc Vân Thiên cho mọi người hiểu rõ hơn.
Các bác sĩ vây quanh giường Vân Thiên sau khi nghe xong đều lần lượt rời đi. Tiêu Nhi nhìn gò má tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền của đứa nhỏ, trái tim cô như quặn lại. Cô không nhịn được vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve đôi lông mày, chiếc mũi cao, khẽ chạm lên đầu chóp mũi.
Theo báo cáo kết quả xét nghiệm thì chất độc này là loại độc hỗn hợp, không có tên. Kể từ thời điểm Vân Thiên bị trúng độc cho đến khi được phát hiện, tuy rằng chưa tới một tiếng nhưng trạng thái chính là rơi vào hôn mê sâu, máu chảy không ngừng, mạch đập yếu ớt đe dọa đến tính
Loại độc có tác dụng nhanh và mạnh đến như vậy nhưng kết quả kiểm trai chi ghi rằng bệnh nhân tổn thương mao mạch bên ngoài, thân và cơ quan bên trong đều không có gì đáng lo ngại. Chuyện này làm sao có thể được cơ chứ?
Hơn nữa đối phương còn có thể ngay trong chính biệt thự nhà họ Hoắc, trước mặt bà nội mà ra tay. Nếu chỉ là loại độc thông thường vậy chẳng phải thủ phạm đã lãng phí rất nhiều thời gian và công sức rồi hay sao? Chẳng lẽ đối phương chỉ muốn hù dọa người nhà họ Hoắc một phen?
Tiêu Nhi khép hờ mắt, trong đầu lần lượt hiện lên vô số nguyên nhân có khả năng xảy ra. Tuy nhiên bất luận là nguyên nhân nào đi chăng nữa, cuối cùng chỉ dẫn đến một kết quả duy nhất, đây không thể nào là loại độc thông thường. Trong trường hợp này, nguyên nhân lớn nhất chỉ có thể do đối phương không đủ kiến thức và chỉ tìm hiểu qua loa về chất độc.
Nghĩ tới đây, Tiêu Nhi hít sâu một hơi,đôi måt trong veo kiên định nhìn về phía Vân Thiên. Cô nhủ thầm trong lòng.
Con trai, đừng sợ. Mẹ nhất định sẽ cứu con! Nhất định là như vậy!
Cô gạt bỏ những suy nghĩ phức tạp vẫn còn quẩn quanh nơi tâm trí, hỗ trợ cùng các bác sĩ khác đưa Vân Thiên vào khu vực ICU. Sau khi kiểm tra và xác nhận thiết bị đã được kết nối chính xác, dữ liệu ổn định rõ ràng, Tiêu Nhi bắt đầu giải thích các những điều cần lưu ý trong giai đoạn này, sau đó rời khỏi phòng bệnh, cả người toát lên vẻ mệt mỏi.
Bên ngoài, Lục Thiên Bảo lúc này đang khoác áo blouse trăng, trên tay là báo cáo xét nghiệm, nhìn thấy Tiêu Nhi liên gật đầu chào hỏi.
“Vừa rồi em có đến phòng cấp cứu để tìm chị nhưng mọi người nói bệnh nhân tạm thời đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi, đã được chuyển qua phòng hồi sức. Vậy nên em mới vội chạy đi tìm cô đấy.”
Tiêu Nhi nhìn báo cáo trên tay đối phương, sự mệt mỏi dường như hoàn toàn biến mất.
“Đã có kết quả xét nghiệm rồi?”
“Đương nhiên, tự tay em làm mọi thứ, kết quả rất nhanh liền có. Em nói cho chị biết, em là một người rất..”
Lục Thiên Bảo nhướn mày ra chiều vô cùng đắc ý. Cậu ta không phải người xấu, tuy nhiên bản tính thích dông dài và khoe khoang tranh công thì chẳng tài nào sửa đổi được.