Chương 182: Thăm dò.
Cửa phòng của Lâm Tân Ngôn không đóng. Cô đã vẽ rất nhiều tờ bản vẽ, vì hơi mệt nên nằm nhoài xuống mặt bàn để nghỉ ngơi, sau đó cũng vô thức ngủ thiếp đi.
Bạch Dận Ninh đẩy bánh xe lăn nhẹ hơn, khi tới gần giường mới phát hiện Lâm Tân Ngôn đã ngủ. Anh ấy đưa tay cầm lấy bản vẽ trên bàn của cô, nét vẽ tinh tế mượt mà. Anh biết đây chỉ là bản vẽ phác thảo, nhưng ý tưởng và sáng kiến của cô lại có thể làm cho người ta nhìn ra được cô muốn thể hiện cái gì.
Có thể thấy rằng kỹ năng của cô rất cao.
Anh ấy ngước mắt lên nhìn cô và thầm nghĩ, cô là nhà thiết kế thời trang ư?
“Cậu chủ, cô ấy là nhà thiết kế thời trang đó.” Tiểu Liễu đã vào phòng từ lúc nào chẳng hay. Khi thấy Bạch Dận Ninh cầm bản vẽ, cô ấy bèn bước tới nhìn xem. Quả nhiên Lâm Tân Ngôn không nói dối, cô là một nhà thiết kế thời trang, nếu không thì làm sao chỉ vẽ bừa mà có thể vẽ ra bản thảo khiến người ta kinh ngạc như thế.
Mặt Bạch Dận Ninh hơi sầm lại, như thể vì giọng cô ấy quá to.
Tiểu Liễu vội vàng cúi đầu xuống, tủi thân mím môi. Cô ấy không cố tình làm ồn lúc Lâm Tân Ngôn ngủ, chỉ là nhìn thấy bản vẽ trong tay anh nên theo bản năng giải thích một câu.
“Tiểu Liễu, sau này không được lỗ mãng như vậy nữa.”
Tiểu Liễu rũ đầu xuống: “Em biết rồi.”
“Ưm…”
Trong lúc ngủ mơ, Lâm Tân Ngôn nghe thấy ai đó nói chuyện, cô cau mày thật chặt, rồi từ từ mở mắt ra.
“Có phải tôi đã đánh thức cô không?” Bạch Dận Ninh nhìn người phụ nữ vừa tỉnh lại với đôi mắt ngái ngủ.
Lâm Tân Ngôn giơ tay lên dụi mắt, động tác này mới làm cô phát hiện tay mình đã tê cứng, cô khó chịu kêu một tiếng.
“Sao vậy, tay tê rồi hả?” Bạch Dận Ninh giơ tay ra: “Phải tay này không, tôi xoa bóp giúp cô.”
Lâm Tân Ngôn đột nhiên rút cánh tay bị anh ấy chạm vào, sau đó vội vàng xua tay: “Không cần, không cần, tôi tự làm là được.”
Lúc nói chuyện, cô dùng sức xoa bóp cánh tay bị tê của mình, cố gắng nhanh chóng giảm bớt sự tê mất cảm giác này.
Bạch Dận Ninh lặng lẽ rút tay lại, anh ấy cũng không tức giận vì sự chán ghét của Lâm Tân Ngôn mà hỏi: “Có thích không?”
Hả?
Khi chạm vào bể cá bên cạnh giường, Lâm Tân Ngôn mới hiểu anh ấy đang nói về cái gì, bèn gật đầu qua loa: “Cá rất hiếm.”
Bạch Dận Ninh đặt bản vẽ lên bàn, sau đó vừa rút tay lại vừa nói: “Nếu nó có thể khiến cô mỉm cười, đó là may mắn của nó.”
Lâm Tân Ngôn cúi đầu giả vờ không nghe thấy và sắp xếp lại các bản vẽ của mình: “Làm anh chê cười rồi.”
“Không, cô vẽ rất tốt, chắc hẳn cô là một nhà thiết kế rất nổi tiếng nhỉ?” Tuy đó là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại là khẳng định.
“Không phải.” Lâm Tân Ngôn cũng không muốn tiết lộ quá nhiều về bản thân trước mặt anh ấy. Cô hoàn toàn không biết gì về người đàn ông trông rất dịu dàng này cả.
Có thể “xưng bá một phương” cũng không phải người đơn giản gì đâu nhỉ?
“Tôi tin vào ánh mắt của mình.” Bạch Dận Ninh chắc chắn.
Lâm Tân Ngôn lật giấy vẽ lại rồi đặt lên bàn, rõ ràng là cô không muốn nói nhiều về vấn đề này.
Bạch Dận Ninh rất tinh mắt, không tiếp tục chủ đề này nữa: “Ở mãi trong phòng rất nhàm chán phải không?”
Lâm Tân Ngôn lắc đầu: “Cũng tạm.”
“Hay tôi dẫn cô ra ngoài tham quan nhé?” Bạch Dận Ninh mỉm cười.
Trên mặt anh ấy vẫn luôn có nụ cười mỉm.
Lâm Tân Ngôn định từ chối, nhưng nghĩ đến việc ra ngoài có thể biết thêm về môi trường xung quanh nên đã đồng ý.
“Nhưng chân của tôi…” Lâm Tân Ngôn bối rối. Chân cô bị thương nên không thể đi lại, cô cũng không muốn trở thành người què, cô muốn sớm khỏe lại, sau đó sớm trở về.
“Tôi dìu cô.” Bạch Dận Ninh đưa tay ra.
“Để tôi dìu cho.” Tiểu Liễu vội vàng bước tới đỡ Lâm Tân Ngôn vì sợ cô sẽ thực sự vịn vào cánh tay của Bạch Dận Ninh: “Tôi đi đứng bình thường, như vậy cô Lâm sẽ thuận tiện hơn.”
Lâm Tân Ngôn đương nhiên biết ý đồ của Tiểu Liễu, cô ấy không muốn cô có tiếp xúc thân thể với Bạch Dận Ninh.
Cô cũng rất vui khi được làm việc này, thế là nắm lấy cánh tay của Tiểu Liễu: “Cứ để Tiểu Liễu dìu tôi đi.”
Bạch Dận Ninh liếc nhìn Tiểu Liễu và không nói gì, chỉ lăn bánh xe lăn ra ngoài cửa.
Anh ấy ngoảnh đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Tân Ngôn: “Tới phòng sách của tôi trước đi.”
Phòng ngủ và phòng sách của anh ấy đều ở tầng một, cách phòng của Lâm Tân Ngôn cũng không xa, đi vài bước là đã đến, anh ấy đẩy cửa vào phòng trước.
Tiểu Liễu dìu Lâm Tân Ngôn theo sau, Bạch Dận Ninh nói: “Giúp cô ấy ngồi lên ghế, còn em ra ngoài trước đi.”
Tiểu Liễu rất muốn ở lại, nhưng rõ ràng là Bạch Dận Ninh muốn đuổi cô ấy ra. Mặc dù không muốn, nhưng Tiểu Liễu cũng không dám làm trái lời Bạch Dận Ninh.
Sau khi đỡ Lâm Tân Ngôn ngồi xuống ghế, cô ấy đành phải ra khỏi phòng. Khi đóng cửa lại, cô ấy liếc nhìn Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn rất muốn nói với cô ấy rằng đừng lo lắng, cô không có ý gì với Bạch Dận Ninh cả.
Để làm cô ấy yên tâm.
Nhưng vì đang ở trước mặt Bạch Dận Ninh, cô không thể nói ra những lời này, chỉ có thể nhịn lại.
Cửa phòng sách đóng lại, Bạch Dận Ninh đẩy xe lăn đến trước bàn đọc sách và như vô tình hỏi: “Cô đã học vẽ tranh chuyên nghiệp hả?”
“Không hẳn, tôi từng học ở học viện thiết kế thời trang, ở đó đòi hỏi phải vẽ tranh nên cũng coi như là kỹ năng cơ bản.” Lâm Tân Ngôn trả lời trôi chảy.
Nhưng trong lòng cô càng tăng thêm cảnh giác đối với Bạch Dận Ninh. Anh ấy rất thông minh, mở đầu chủ đề nói chuyện giữa hai người một cách dễ dàng.
Bạch Dận Ninh cười: “Cô có thích đọc sách không?”
“Thỉnh thoảng thôi.” Cô có rất ít thời gian để đọc sách, thỉnh thoảng cũng chỉ đọc sách liên quan đến thiết kế thời trang.
“Tôi thích nó.” Bạch Dận Ninh nói đầy sâu xa: “Tôi đi lại không tiện, không có bạn bè gì, chỉ có những cuốn sách này có thể làm bạn với tôi.”
Mặc dù anh ấy che giấu rất tốt, nhưng Lâm Tân Ngôn vẫn phát hiện ra sự mất mác và chán nản trong giọng nói của anh ấy.
Có ai không để ý đến việc mình không thể đi lại cơ chứ?
Tầm mắt của Lâm Tân Ngôn chạm vào kệ sách phía sau bàn đọc sách. Kệ sách được làm bằng gỗ đàn hương đỏ. Nó cao và rộng bằng bức tường và phủ kín phía trước vách tường. Trên kệ được đặt rất nhiều dãy sách khác nhau, có nhiều cuốn Lâm Tân Ngôn chưa bao giờ nghe tới tên của nó.
“Đây là cuốn sách tôi thích nhất.” Bạch Dận Ninh lấy ra một cuốn sách từ dưới cùng của kệ, nó rất dày và có bìa màu xanh lam. Anh ấy đưa nó cho Lâm Tân Ngôn, lúc đưa qua thì không cẩn thận đụng vào một khung hình trên bàn đọc sách.
Lâm Tân Ngôn cũng không cố tình nhìn lén người trong bức ảnh là ai, cô chỉ vô tình liếc qua, cuối cùng không thể dời mắt.
Dục Tú.
Mẹ kế của Tông Cảnh Hạo.
Tại sao ảnh của bà ấy lại xuất hiện trên bàn đọc sách của Bạch Dận Ninh?
Họ có quan hệ gì?
Hàng ngàn suy nghĩ bay tán loạn trong đầu cô như những con ruồi nhặng không đầu không đuôi.
Bạch Dận Ninh âm thầm quan sát những thay đổi trong nét mặt của Lâm Tân Ngôn. Đúng như dự đoán, khi nhìn thấy người trong bức ảnh, vẻ mặt của cô đã thay đổi.
Sau đó ánh mắt anh ấy lại dời sang cổ tay của Lâm Tân Ngôn. Anh ấy cầm khung hình lên và nhìn người phụ nữ trong ảnh, người phụ nữ trong ảnh cũng đeo chiếc vòng ngọc đó.
Qua phản ứng của Lâm Tân Ngôn, anh ấy đã chắc chắn suy nghĩ của mình.
“Bà ấy là?” Lâm Tân Ngôn buột miệng thốt lên.
Điều này thật kỳ lạ.
Tại sao ảnh của Dục Tú lại xuất hiện ở đây?
Bạch Dận Ninh tiếp tục đưa cuốn sách trong tay anh ấy qua: “Cô có thể đọc nó lúc rảnh rỗi, nó rất thú vị.”
Anh ấy cố tình thay đổi chủ đề.
Mặc dù anh ấy cố tình thăm dò phản ứng của Lâm Tân Ngôn khi nhìn thấy bức ảnh để xác định suy đoán của mình, nhưng cũng không muốn nói với cô về nó.
Lâm Tân Ngôn liếc nhìn Bạch Dận Ninh, cô đã nhận ra được rằng có vẻ như anh ấy đối xử đặc biệt với cô là vì Dục Tú.
“Thế nào, cô không thích sách tôi giới thiệu à?” Bạch Dận Ninh chưa rút tay lại, cuốn sách vẫn nằm trong tay anh ấy và giữ tư thế đưa cho cô.
Lâm Tân Ngôn nhận lấy cuốn sách vì lễ phép: “Cảm ơn, tôi sẽ nghiêm túc đọc nó.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt cô chạm vào khung hình được cầm lên, sau đó lại nhìn sang Bạch Dận Ninh: “Tôi nghe Tiểu Liễu nói trong nhà chỉ có một mình anh thôi.”
Mặt Bạch Dận Ninh khẽ biến sắc, sau đó bình thường trở lại, anh ấy cười mỉm: “Đúng vậy.”
Đơn giản rõ ràng, không chút dư thừa.
Lâm Tân Ngôn biết anh ấy cố tình né tránh.
Cốc cốc…
Ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Tiểu Liễu đứng bên ngoài: “Cậu chủ, cô Lâm, đồ ăn đã chính rồi.”
“Đi thôi.” Bạch Dận Ninh đẩy xe lăn tới trước mặt cô và vươn tay ra: “Vịn tôi đi.”
Lâm Tân Ngôn không giơ tay ra ngay, mà là hơi chần chừ: “Tôi kêu Tiểu Liễu đỡ tôi…”
“Cô đang từ chối tôi đấy à? Cô không cảm thấy không quá thích hợp khi làm ân nhân của mình khó xử sao?” Bạch Dận Ninh khẽ nhướng mày, nụ cười vẫn như cũ, chỉ là lời nói khá đáng sợ khiến Lâm Tân Ngôn không tiện từ chối.
Lâm Tân Ngôn vươn tay ra vịn vào tay Bạch Dận Ninh. Mặc dù anh ấy ngồi xe lăn, nhưng Lâm Tân Ngôn cảm nhận được cơ thể anh ấy rất rắn chắc, chắc hẳn bình thường anh ấy đã tập luyện rất nhiều. Bạch Dận Ninh giãn mày lại bình thường và lăn xe lăn đi. Khi tới cửa, Lâm Tân Ngôn nắm lấy tay cửa và kéo cửa phòng ra, Tiểu Liễu còn đứng ngoài cửa, vừa thấy Lâm Tân Ngôn vịn Bạch Dận Ninh thì vội vàng vươn tay ra…
Lời chưa ra khỏi miệng, cô ấy đã chạm phải ánh mắt cảnh cáo của Bạch Dận Ninh. Tiểu Liễu hậm hực rút tay lại rồi xoay người rời đi.
Đến phòng ăn, Bạch Dận Ninh kéo ghế giúp Lâm Tân Ngôn: “Đây là lần đầu tiên chúng ta ngồi cùng nhau ăn tối.”
Ngoài mặt Lâm Tân Ngôn cười cười, nhưng trong lòng thì nghĩ: Chúng ta không quen nhau, vả lại cũng mới biết nhau không bao lâu.
Trong lúc Tiểu Liễu bưng đồ ăn lên bàn, thỉnh thoảng có liếc nhìn Lâm Tân Ngôn. Lâm Tân Ngôn rất xinh đẹp, thảo nào cậu chủ lại đối tốt với cô.
“Tiểu Liễu, anh bảo em làm món canh xương hầm, em không làm à?” Bạch Dận Ninh chậm rãi trải chiếc khăn ăn lên đùi.
“Có, em bưng nó lên ngay.” Tiểu Liễu kính cẩn đáp.
“Tôi nghe nói ăn cái gì bổ cái đó, không biết có thật hay không, lát nữa cô ăn nhiều chút nhé.” Bạch Dận Ninh nói.
“Anh thật chu đáo.” Lâm Tân Ngôn nói không quá nhiệt tình, cũng không quá hờ hững, nét mặt và giọng điệu rất phù hợp.
Ngược lại thể hiện Bạch Dận Ninh quá nhiệt tình.
Anh ấy mỉm cười và nói một cách chân thành: “Phụ nữ quá thông minh sẽ không được người khác thích.”
Thấy Tiểu Liễu bước tới, Lâm Tân Ngôn cười đáp: “Bây giờ tôi thực sự không dám làm người khác thích tôi, tôi sợ hai đứa nhỏ nhà tôi sẽ không thích.”
Bạch Dận Ninh sững sờ, cô đã có con rồi ư?
Nhưng trông cô không lớn lắm.
Tiểu Liễu càng khiếp sợ hơn cả Bạch Dận Ninh, không ngờ Lâm Tân Ngôn đã có con.
Vậy cô sẽ không thể có gì với cậu chủ.
Cô ấy cực kỳ phấn khích, thế là bước đi nhanh hơn. Lúc này dưới đất bị đổ ít nước, cô ấy không cẩn thận bị trượt chân một phát, bát canh nóng trong tay lập tức bắn hết ra ngoài và bay theo một đường cong, cuối cùng hắt về phía Lâm Tân Ngôn.
“Cẩn thận.”
Ngay khi bát canh nóng bốc hơi sắp giội vào người Lâm Tân Ngôn, Bạch Dận Ninh dùng hai tay trượt xe lăn ra sau, rồi lăn bánh tới trước mặt Lâm Tân Ngôn, đồng thời ôm chặt lấy cô để che chắn nước canh nóng hổi giội lên người cô, cuối cùng toàn bộ nước canh hắt vào lưng anh ấy.
Có lẽ vì quá nóng, anh ấy khẽ gầm lên.
“Cậu chủ.” Tiểu Liễu sợ hãi kêu lên.
Tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Liễu làm Lâm Tân Ngôn tỉnh táo lại, cô nhìn Bạch Dận Ninh: “Anh không sao chứ?”
Bạch Dận Ninh ngước mắt lên và mỉm cười với cô: “Không sao.”
Nhưng Lâm Tân Ngôn cảm thấy trông anh ấy không giống như là không sao, bởi vì giọng anh ấy nhỏ hơn bình thường rất nhiều, đó là dáng vẻ làm bộ bình tĩnh.
“Tiểu Liễu, mau đi gọi bác sĩ.”
“Vâng vâng vâng, tôi đi gọi điện ngay.”
“Cô đang quan tâm tôi ư?” Tay Bạch Dận Ninh vẫn giữ nguyên tư thế ôm cô, khóe mắt anh ấy giờ đây có chút lấp lánh.