Chương 183: Không phải lần nào thật lòng cũng được đón nhận.
“Con dám khẳng định, người gọi điện thoại cho con chính là mami con.” Lâm Hi Thần nghiêm túc nói.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn qua hướng Tông Cảnh Hạo, hai người bốn mắt nhìn nhau, Tông Cảnh Hạo hỏi: “Có thể xác định được vị trí không?”
“Thời gian liên lạc quá ngắn, không thể định vị được vị trí cụ thể, nhưng có thể tra ra được đó là số của khu vực nào.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
“Con gọi lại theo số này, không phải là có thể tra ra được vị trí cụ thể sao?” Lâm Hi Thần không thể giấu nổi sự kích động trong lòng, chỉ muốn nhanh chóng tìm được mami.
Tông Cảnh Hạo nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc, nhẹ nhàng kéo cậu vào trong lòng, cậu nhóc muốn cựa quậy, nhưng lại bị Tông Cảnh Hạo túm chặt lấy vai: “Mami của con nếu như được tự do, nhất định sẽ liên lạc với con, nhưng điện thoại gọi đến, con không hề nghe thấy cô ấy nói, mà lại nghe thấy giọng của người khác, điều đó có nghĩa là cô ấy không được tự do, nếu con tùy tiện gọi điện cho cô ấy, nhỡ kẻ xấu chuyển cô ấy đi chỗ khác thì sao?”
Lâm Hi Thần nghĩ cũng phải, mami nếu như được tự do, nhất định sẽ liên lạc với cậu, bây giờ không liên lạc với cậu, chắc chắn là đang bị người ta giám sát.
“Vậy bây giờ phải làm thế nào ạ?” Lâm Hi Thần lo lắng hỏi.
“Có ba ở đây, chúng ta nhất định sẽ tìm thấy mẹ con, con đừng lo lắng.” Tông Cảnh Hạo chuyển hướng thành công sự chú ý của cậu nhóc, lúc này cậu nhóc cũng quên mất mình đang ngồi trong lòng Tông Cảnh Hạo, một lòng suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể tìm được mami.
Thẩm Bồi Xuyên lặng lẽ nhìn không nói gì: “Tôi đi nói với tài xế một tiếng về đường đi.”
Căn cứ theo cuộc gọi của Lâm Tân Ngôn, anh ấy tra ra được số điện thoại đó thuộc khu vực nào, tuy là phạm vi lớn, nhưng đến đó rồi, thì cũng là gần chỗ Lâm Tân Ngôn bị nhốt thêm một chút, sẽ giúp ích rất nhiều cho việc tìm kiếm của họ.
“Ừm.”
Tông Cảnh Hạo bình thản ừm một tiếng.
“Chúng ta có thể tìm thấy mami sao?” Lâm Hi Thần hỏi.
“Có thể.” Tông Cảnh Hạo trả lời một cách rất chắc chắn.
Anh thề.
Anh nhất định sẽ tìm được cô trở về!
Thẩm Bồi Xuyên bước vào: “Đợi một chút để xe vào khu phục vụ đổ thêm dầu, mang Tiểu Hi và Tiểu Nhụy ra ngoài hít thở không khí chút đi.”
Cứ ở mãi trong xe thì thật nhàm chán, tuy là nói trong xe mọi thứ đều có giống như ở trong nhà, nhưng dù sao thì cũng chỉ là một căn phòng, không gian có hạn.
Lâm Hi Thần đứng dậy: “Cháu ra ngoài với chú trước.”
“Được.” Thẩm Bồi Xuyên đưa tay ra: “Chú dắt cháu.”
Lâm Hi Thần rất nghe lời, liền đưa tay tới.
“Trông thằng bé cẩn thận.” Tông Cảnh Hạo dặn dò.
Khu phục vụ rất nhiều người, hơn nữa kiểu người nào cũng có rất hỗn loạn.
“Tôi biết rồi.” Thẩm Bồi Xuyên liếc nhìn anh một cái, sao mà bây giờ làm ba rồi, liền biến thành “mẹ chồng” như vậy.
Anh ấy là người lớn chẳng nhẽ lại không thể trông nổi một đứa trẻ hay sao.
Biết là người ta vì yêu thương con trai, cho nên cũng không muốn nói nhiều.
“Chúng ta xem xem có chỗ nào để nghỉ ngơi không.”
Thẩm Bồi Xuyên đưa Lâm Hi Thần xuống xe, Tông Cảnh Hạo đi ra phía ôm lấy con gái.
Cô bé vẫn đang mơ ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, anh cúi người bế cô bé lên, bị lay động cô bé liền tỉnh giấc, đôi mắt to tròn lờ mờ mở ra, nhìn thấy người đang bế mình là Tông Cảnh Hạo, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào, kêu lên một tiếng: “Ba.”
Tiếng ba này khiến trái tim Tông Cảnh Hạo tan chảy, anh hôn lên trán con gái: “Chúng ta xuống xe hít thở không khí thôi nào.”
Nghe thấy có thể xuống xe cô bé lập tức có lại tinh thần, cảm giác uể oải vừa mới ngủ dậy liền tan biến hết: “Có bán các thứ không ạ?”
Tông Cảnh Hạo véo chiếc mũi nhỏ của con gái, cưng chiều nói: “Có.”
Hehe.
Cô bé cười toe toét.
Tóc của Lâm Nhụy Hi có chút rối, Tông Cảnh Hạo muốn giúp cô bé chải lại cho gọn gàng, nhưng anh vừa động tay một cái, cô bé liền cau mặt: “Đau.”
Những việc như này, Tông Cảnh Hạo thực sự chưa từng làm qua.
Anh vội vàng thu tay lại, đặt chiếc lược xuống: “Ba chưa từng chải tóc cho người khác bao giờ sao.”
Lâm Nhụy Hi soi gương, tóc có chút rối, nhưng cô bé không muốn để ba chải cho, cô bé bĩu môi: “Ba, có phải là ba chê con xấu, mới muốn chải tóc cho con không?”
Tông Cảnh Hạo: “…..”
“Không xấu, con gái của ba là cô bé xinh đẹp nhất, ai cũng không thể sánh bằng.” Tông Cảnh Hạo bế con gái lên: “Không chải nữa.”
Cô bé bám lấy vai anh: “Con muốn đi mua đồ ăn ngon.”
Tông Cảnh Hạo liếc nhìn con gái một cái, Lâm Hi Thần nói cô bé là đứa chỉ có tâm hồn ăn uống, có vẻ như cũng có chút đúng.
Nhưng, anh rất thích.
Anh đã thấy qua quá nhiều mưu mô xảo quyệt, thấy qua quá nhiều khuôn mặt đạo đức giả, bây giờ tự nhiên lại có một đứa trẻ ngây thơ hoạt bát như vậy xuất hiện trong thế giới của anh, khiến anh cảm thấy cuộc sống của mình không còn nhàm chán vô vị nữa.
“Ba, chỗ đó, chỗ đó.” Lâm Nhụy Hi giơ ngón tay ra chỉ về hướng siêu thị cách đó không xa.
Tông Cảnh Hạo kiên nhẫn nói: “Ba nhìn thấy rồi.”
Anh có phần thấy bất lực, nhưng lại đặc biệt thích thú, bước vào siêu thị Lâm Nhụy Hi muốn xuống, cô bé muốn tự mình chọn đồ ăn.
Có lẽ là do đồ trong siêu thị ở khu phục vụ đắt, nên không có mấy người vào, Tông Cảnh Hạo thả cô bé xuống, cô bé vui vẻ chạy nhảy.
Tông Cảnh Hạo khẽ cau mày, nhanh chóng đi theo cô bé: “Từ từ thôi.”
“Con muốn cái này.” Lâm Nhụy Hi cầm lấy một hộp socola từ trên giá đồ ôm vào trong lòng: “Con cũng muốn khoai tây chiên nữa, còn cả cái này nữa, cái này nữa….” Một lúc sau, cô bé không cầm nổi nữa, liền lớn tiếng gọi Tông Cảnh Hạo: “Ba, cái này con không lấy được.”
Giá để đồ quá cao, trên đó là đồ ăn vặt mà cô bé muốn, nhưng lại không với tới được.
Tông Cảnh Hạo đứng phía sau cô bé, nhẹ nhàng đưa tay ra dễ dàng lấy xuống thứ mà con gái đang muốn: “Ba cầm cho con.”
“Không cần ạ.” Lâm Nhụy Hi lắc đầu, phải tự mình ôm lấy mới có cảm giác an toàn.
“Cái này không mua được, đắt quá.” Một người mẹ ở phía đối diện nói với con trai.
Cậu bé nhìn chằm chằm vào chai nước ép trái cây, dáng vẻ rất muốn có, nhưng không tiếp tục đòi nữa, mẹ cậu bé lấy cho cậu một chai nước khoáng: “Uống cái này đi.”
Bà mẹ đưa chai nước khoáng cho cậu bé, sau đó đi thanh toán.
Lâm Nhụy Hi nhìn những thứ đang ôm trong lòng, rồi lại nhìn cậu bé đó và mẹ của cậu, cô bé ngẩng đầu lên nhìn Tông Cảnh Hạo: “Ba, có phải là con muốn mua nhiều đồ quá rồi không ạ? Có phải là rất đắt, chúng ta phải tốn rất nhiều tiền không ạ?”
Tông Cảnh Hạo ngồi xổm xuống trước mặt con gái, đưa tay vuốt mấy sợi tóc đang rối trên trán ra phía sau tai cô bé, dịu dàng nói: “Không đâu, ba sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền hơn, để con gái của ba muốn cái gì thì có thể mua cái đó.”
“Ba à con yêu ba.” Lâm Nhụy Hi tiến lại gần, hôn một cái chụt lên má Tông Cảnh Hạo: “Con có thể mua chai nước ép đó không ạ?”
Tông Cảnh Hạo vẫn chưa định thần lại sau nụ hôn của con gái, anh đưa tay chạm lên mặt, trên mặt vẫn còn dính một chút nước miếng mà cô bé vừa hôn anh để lại.
Anh không cảm thấy bẩn, mà ngược lại còn cảm thấy đó chính là tình yêu mà con gái dành cho anh, lông mày anh giãn ra, đứng dậy cầm lấy chai nước ép đưa cho cô bé.
Lâm Nhụy Hi nhận lấy chai nước, chạy đến chỗ quầy thanh toán đưa cho cậu bé lúc nãy: “Cái này cho cậu.”
“Cô không mua cái này.” Mẹ cậu bé có chút ngại ngùng nói.”
“Cái này ba cháu trả tiền ạ.” Lâm Nhụy Hi vẫn kiên nhẫn giơ tay ra, cô bé mở to đôi mắt lấp lánh, nhìn cậu bé, cậu bé đó dáng người gầy, mặc một chiếc áo hoodie kẻ sọc đen, không phải đồ hiệu, thậm chí không phải đồ mới, nhưng rất sạch sẽ.
Cậu bé đó nhìn Lâm Nhụy Hi, nhưng không đưa tay ra, cô bé tuy là “đầu tóc rối bù” nhưng cậu có thể nhìn ra được, cô bé này, có lẽ là con cái của một gia đình giàu có nào đó.
Nhìn vào đôi mắt ngây thơ không màng sự đời của cô bé, có thể thấy cô bé là một đứa trẻ luôn được yêu thương che chở.
Chưa từng bị cuộc đời giày vò, không biết những gian khổ của cuộc sống, không biết những nham hiểm của lòng người, thì mới có thể giữ được đôi mắt trong sáng đến như vậy.
Cậu bé lịch sự nói: “Cảm ơn, không cần đâu.”
“Nhưng không phải cậu rất muốn có nó sao?” Lâm Nhụy Hi chớp chớp đôi mắt.
“Tớ muốn, nhưng tớ sẽ tự dựa vào bản thân mình.” Nói xong cậu bé liền nắm lấy tay mẹ mình: “Mẹ à chúng ta đi thôi.”
Bà mẹ đó trả tiền chai nước khoáng, sau đó mang con trai rời đi.
Lâm Nhụy Hi vẫn đứng đó, nhìn theo bóng lưng cậu bé, không biết nên làm thế nào.
Cô bé đã làm gì sai sao?
Cô bé sai rồi sao?
Lâm Nhụy Hi vì bị từ chối, nên bắt đầu hoài nghi bản thân có phải đã làm gì sai rồi không.
Cô bé liên tục tự hỏi lòng mình.
Tông Cảnh Hạo ôm lấy con gái, dịu dàng xoa đầu cô bé, an ủi nói: “Tiểu Nhụy buồn rồi phải không?”
Lâm Nhụy Hi gật đầu: “Con thấy cậu ấy rất muốn có nó, nên mới muốn tặng nó cho cậu ấy, nhưng tại sao cậu ấy lại không cần.”
Tông Cảnh Hạo hướng về phía cửa sổ, nheo mắt nhìn hai mẹ con đó đang đứng trước một chiếc xe khách lớn, anh có thể nhìn ra cậu bé đó là một đứa trẻ rất tự trọng, rất can trường, xem ra lớn lên nhất định sẽ trở thành một người rất có năng lực.
“Tiểu Nhụy, trên đời này không phải lúc nào thật lòng, cũng đều có thể đổi lại được thật lòng, không phải lúc nào lương thiện, cũng đều có thể được đón nhận.” Anh biết con gái mình lương thiện, thấy cậu bé đó muốn mà không có được, nên cô bé rất đồng cảm.
Nhưng có lẽ trong mắt cậu bé đó, sự lương thiện của Lâm Nhụy Hi, lại trở thành sự thương hại với cậu ấy.
Cho nên cậu ấy không muốn nhận lấy sự thương hại đó.
Anh nhẹ nhàng xoa đầu con gái: “Mami của con đã bảo bọc con quá tốt.”