Chương 158: Truyền kỳ

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Ở phương hướng đi thông Lang Gia trấn, đám người Hứa Tử Yên đang ngự kiếm phi hành. Cùng lúc ấy, ở trong Lang Gia trấn cũng phong vân tế hội (*). Hứa Đỉnh Thiên từ khi rời khỏi gia tộc, rất nhanh đã tìm được Hứa Hạo Thương, kế đó tiếp nhận đội ngũ tìm kiếm nhóm Hứa Tử Yên. Hứa Đỉnh Thiên trải qua phân tích, hắn cho rằng khả năng nhóm Hứa Tử Yên tiến vào rừng rậm Vô Tận rất lớn. Nhưng Hứa Hạo Lượng đã cùng đi vào, hơn nữa có số lượng lớn các gia tộc thế lực phương bắc, còn có thế lực tiểu tông môn tu tiên giới đều phân một nhóm người tiến nhập rừng rậm Vô Tận. Nếu bây giờ Hứa Đỉnh Thiên lại dẫn theo đệ tử gia tộc tiến vào rừng rậm Vô Tận, chẳng khác nào cho tất cả thế lực phương bắc một tín hiệu, chính là Hứa gia xác thực đã thu được tin tức nhóm Hứa Tử Yên tiến vào rừng rậm Vô Tận.

(*) Phong vân tế hội: Anh tài hội tụ.

Kể từ đó, e rằng tất cả thế lực phương bắc đều sẽ tuôn vào rừng rậm Vô Tận, kể cả ở trong rừng rậm Vô Tận tìm được nhóm Hứa Tử Yên, chỉ sợ kết cục cũng sẽ là nhóm Hứa Tử Yên và nhóm người tìm kiếm bên mình toàn bộ đều tử vong. Như thế, còn không bằng đám người mình ở bên ngoài rừng rậm Vô Tận hấp dẫn sự chú ý của một ít thế lực, để Hứa Tử Yên và Hứa Hạo Lượng giảm bớt khó khăn phải đối mặt.

Huống chi, nhóm Hứa Tử Yên tiến vào rừng rậm Vô Tận chỉ là mọi người phỏng đoán, tình huống chân thật cũng chưa chắc như thế. Hơn nữa, nếu nhóm Hứa Tử Yên thật sự tiến nhập rừng rậm Vô Tận, nhưng lại không bị người đuổi giết phát hiện, như vậy bọn họ muốn trở về gia tộc, tất nhiên sẽ không ngu ngốc quay lại đường cũ, mà nhất định sẽ đi một con đường khác, chính là Lang Gia trấn.

Vì thế, Hứa Đỉnh Thiên quyết định, một mặt ở ngoài rừng rậm Vô Tận cẩn thận tìm kiếm nhóm Hứa Tử Yên, mặt khác đi theo phương hướng Lang Gia trấn, hy vọng có thể ở nơi đó đón được nhóm Hứa Tử Yên.

Các thế lực ngoài rừng rậm Vô Tận lần tìm không thấy nhóm Hứa Tử Yên, nên đều đi theo đoàn người Hứa Đỉnh Thiên dần dần tiến đến phương hướng Lang Gia trấn. Đợi khi đến gần Lang Gia trấn, tất cả thế lực đều phản ứng lại. Thì phải là mười thiếu niên đệ tử Hứa gia kia rất có thể đã tiến vào rừng rậm Vô Tận, nhưng cũng tuyệt đối không vòng lại đường cũ, mà ở trong rừng rậm Vô Tận, đi tới phương hướng Lang Gia trấn, ở Lang Gia trấn cùng Hứa Đỉnh Thiên hội họp, sau đó trở về gia tộc. Kể từ đó, thế lực khắp nơi tự cho là nhìn thấu tâm tư Hứa gia, liền càng thêm bám chặt sau đuôi Hứa Đỉnh Thiên, chờ mười thiếu niên đệ tử Hứa gia hội họp cùng Hứa Đỉnh Thiên.

Điều này làm cho Hứa Đỉnh Thiên đau đầu không thôi, trong lòng thầm cầu nguyện, nhóm Hứa Tử Yên đừng xuất hiện tại Lang Gia trấn.

Rốt cuộc, nhóm người Hứa Đỉnh Thiên tới Lang Gia trấn. Mà thế lực phương bắc cũng đều tề tụ ở Lang Gia trấn. Trong khoảng thời gian ngắn, cao thủ rải đầy Lang Gia trấn, xung quanh khách điếm Hứa Đỉnh Thiên ở có vô số cơ sở ngầm của thế lực các phương.

Lang Gia trấn sở dĩ trở thành Lang Gia trấn, duyên cớ là vì một ngọn núi gọi là Lang Gia sơn. Vốn dĩ Lang Gia trấn cũng là một phần trong rừng rậm Vô Tận, do tu sĩ nhân loại không ngừng chinh phục rừng rậm Vô Tận, không ngừng chặt cây trong rừng rậm Vô Tận, dần dần mở rộng đến Lang Gia sơn.

Lang Gia sơn là một ngọn núi hàng năm bao phủ trong sương mù dày đặc. Căn bản không thấy rõ diện mạo chân thật của nó. Chỉ loáng thoáng thấy được đó là một ngọn núi cô lập.

Sở dĩ gọi là Lang Gia sơn, bởi vì ban đầu khi tu sĩ phát hiện ngọn núi này đã từng nhìn thấy trên ngọn núi kia ẩn hiện hai chữ Lang Gia, sắc tím lượn lờ, tràn ngập thần bí. Rồi lập tức biến mất không thấy, nhưng từ xưa tương truyền, cứ mỗi ngàn năm, toàn bộ Thương Mang đại lục đều như bốn mùa tuần hoàn, linh khí sẽ trở nên thưa thớt. Mỗi lúc này, trên núi Lang Gia sẽ ẩn hiện hai chữ Lang Gia.

Tu sĩ phương bắc chen chúc đến, muốn thăm dò Lang Gia sơn, lại phát hiện toàn bộ Lang Gia sơn bị một cái phù trận vĩ đại bao vây ở bên trong, căn bản không vào được. Việc này càng thêm khơi dậy hứng thú của mọi người, nhất trí cho rằng đây là một tòa thượng cổ tiên sơn, bên trong nhất định ẩn chứa bảo tàng không đếm được. Vì thế, các tông môn phương bắc tụ tập đầy đủ lại một chỗ, cùng thương nghị, đem cao thủ trận pháp trong từng tông môn tập trung ở phụ cận Lang Gia sơn. Hợp tác phá giải phù trận, tương lai một khi tháo gỡ phù trận, mọi người sẽ cùng hưởng.

Vì thế, Lang Gia trấn cũng hình thành theo. Toàn bộ Lang Gia trấn được kiến tạo vây quanh Lang Gia sơn, bao bọc toàn bộ Lang Gia sơn ở bên trong. Cho nên Lang Gia trấn cực kỳ rộng lớn.

Mà Lang Gia sơn kia, gần vạn năm, đã trải qua không biết bao nhiêu người nỗ lực, phá giải từng mối từng mối trận pháp, lại vẫn không hoàn toàn phá giải nổi. Dần dần tông môn mất đi hứng thú này, chỉ còn mấy trận pháp đại sư vẫn cuồng nhiệt như trước trầm mê vào việc phá giải trận pháp.

Vì vậy, gần hai ngàn năm trôi qua, tông môn đã từ bỏ nơi này, giao nơi này cho thế tục giới quản lý, chỉ có trận pháp đại sư như trước hết thế hệ này tới thế hệ khác giống như khách hành hương tụ tập ở trong này, phá giải phù trận Lang Gia sơn. Chu gia của thế tục giới chịu trách nhiệm quản lý nơi này, bọn họ vì mấy trận pháp đại sư kia, vây quanh Lang Gia sơn thành lập một sơn trang, gọi là Lang Gia sơn trang.

Lúc này, trong Lang Gia trấn, sương mù dày đặc bao phủ toàn bộ Lang Gia sơn càng lúc càng mờ nhạt. Trong Lang Gia sơn trang, hơn một trăm lão giả, có nam có nữ, đang khẩn trương vây quanh một vòng sương mù dày đặc, hai tay không ngừng đánh ra một bộ thủ ấn phức tạp. Thủ ấn từ hơn một trăm lão giả đánh ra chậm rãi ngưng kết lại một điểm, hình thành một ký hiệu cổ xưa. Đột nhiên, ký hiệu cổ xưa này phóng ra tia sáng màu vàng, nổ ầm một tiếng, ký hiệu cổ xưa tựa như trở nên lớn bằng bầu trời, hướng về phía màn sương mù dày đặc hàng năm không tiêu tan. Ký hiệu cổ xưa tỏa ra ngàn vạn tia sáng, đánh tan sương mù dày đặc chia năm xẻ bảy, cuối cùng ký hiệu cổ xưa nổ vang rung trời hóa thành hư vô, mà màn sương mù dày đặc bao phủ Lang Gia sơn trang cũng biến mất không thấy, lộ ra tòa Lang Gia sơn nắm giữa màn sương mù dày đặc.

Trên mặt hơn một trăm vị lão giả đều hiện ra nụ cười hưng phấn, mọi người vỗ tay tán thưởng nhau. Từng lão giả đều rơi lệ đầy mặt, thì thào tự nhủ:

“Năm mươi năm, ta ở trong này đã tròn năm mươi năm. Cách xa thế giới bên ngoài năm mươi năm, không biết xuân thu, không biết tin tức tông môn, không biết tin tức người thân. Rốt cuộc, rốt cuộc hôm nay, giấc mộng của vô số người đã được chúng ta tự tay thực hiện.”

“Đúng vậy, lúc trước những người trong tông môn cười nhạo chúng ta không biết tự lượng sức mình, xem bọn họ hiện tại còn nói thế nào?”

“Chúng ta phải lập tức báo cáo tông môn, để tông môn biết, chúng ta đã phá giải được đại trận Lang Gia.”

“Đúng vậy, kể từ đó, nơi này sẽ hội tụ tất cả tu sĩ đỉnh cao của phương bắc, mà chúng ta chính là nhân vật chính sáng chói nhất nơi này.”

“Không không không, chúng ta vẫn chưa thể báo cho tông môn, chờ chúng ta đi tra xét trước một phen, triệt để hiểu biết tất cả, mới báo cho tông môn vẫn chưa muộn.”

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người cảm thán không ngừng. Đều ngước mắt nhìn ngọn núi cô lập kia, cùng chờ đợi màn sương mù dày đặc hoàn toàn tan đi, mới tiến thêm một bước thăm dò.

Sương mù dày đặc rốt cuộc tiêu tan sạch sẽ, một ngọn núi chọc trời hiện ra trước mắt mọi người. Hơn một trăm lão giả vừa muốn bước đi, lại bỗng truyền đến một tiếng nổ rung trời lở đất. Mắt thấy vách núi phía trước Lang Gia sơn giống như từng miếng thịt thối rữa trên xác chết mục nát rơi xuống. Từng tảng từng tảng không ngừng tróc ra, dưới ánh nhìn nghẹn họng trân trối của mọi người, vách đá kia chợt vỡ nát, lộ ra một thứ đen tuyền.

Nhìn thứ đứng sừng sững giữa Lang Gia sơn trang cao hơn mười trượng, hơn một trăm lão giả trợn mắt há hốc mồm.

Đó là một vật có hình dạng cột trụ cao mấy chục trượng dựng thẳng đứng, ở đỉnh trụ là một bàn tay khổng lồ. Cả vật thể đen tuyền, lại trong suốt như ngọc. Một luồng khí tức lăng tuyệt khuếch tán khắp bốn phía.

Ở toàn bộ Lang Gia trấn, trước cửa phòng, trên đường cái, trên quảng trường…

Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn bàn tay khổng lồ màu đen kia. Bàn tay đen tuyền đứng sừng sững giữa trời đất, giống như ma quỷ thức tỉnh từ dưới lòng đất vươn một cánh tay khổng lồ, muốn xé rách bầu trời.

“Không ổn, chạy mau.” Không biết ai hô to một tiếng, mọi người còn chưa phản ứng lại, đã cảm thấy trước mắt đều là một màu đen, bên tai vang lên tiếng gió gào thét, rốt cuộc nhìn không thấy, nghe không thấy bất cứ tiếng động nào khác.

“A…” Tu sĩ nơi xa hoảng sợ kêu to, chỉ thấy cánh tay màu đen kia như ngọn núi sụp đổ, vỗ vuông góc xuống dưới. Giống như một bàn tay quỷ dị to lớn từ trên trởi chụp xuống.

‘Oành’ một tiếng long trời lở đất, nửa Lang Gia sơn trang bị đập vỡ nát, trực tiếp có hơn phân nửa lão giả bị đập thành bột mịn. Một nửa lão giả còn lại của Lang Gia sơn trang cũng bị chấn động đến hoàn toàn suy sụp, dù chưa bị cự chưởng đập trúng, nhưng một đám đều bị chấn động ngất xỉu trên mặt đất.

Bầu trời đột nhiên tối sầm, mây đen từ bốn phương tám hướng hội tụ đến. Lập tức, bầu trời liền giống như đêm tối. Mây đen càng tụ càng dày đặc, dần dần ở trong tầng mây thỉnh thoảng lại lóe ra một tia chớp. Bất chợt một tiếng nổ vang trời dội tới, hơn mười tia sấm sét thô to bằng ngón chân cái từ trên trời đánh xuống, đan thành một lớp võng điện, chụp xuống cánh tay khổng lồ trên mặt đất.

Cánh tay đen nhánh khổng lồ kia đột nhiên dựng khỏi mặt đất, sau đó nó cử động dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, đầu tiên là cong cánh tay rụt bàn tay lại, đồng thời vừa cong cánh tay, bàn tay khổng lồ vừa nắm lại biến thành một nắm đấm uy mãnh, sau đó nhanh chóng đánh tới tầng mây lôi điện đang tụ tập trên bầu trời.

Tiếng nổ trên trời truyền đến khiến mọi người trong khoảng thời gian ngắn mất đi thính giác. Chỉ thấy bầu trời kim xà loạn vũ, cuối cùng bị một quyền uy mãnh này đánh tan bốn phía.

Mây đen dần tản đi, trời cũng dần sáng lên, nhưng kỳ quái là, mây đen tuy rằng tản đi, nhưng trên bầu trời lại vẫn bị một tầng mây xám che khuất, giống như một lão nhân sầu não, mặt mày đau khổ ngóng nhìn con hắn. Mây xám chậm rãi thay đổi, biến thành màu hồng nhàn nhạt, lại chậm rãi biến thành đỏ thẫm, giống như một biển máu lộn ngược ở phía chân trời.

Từng giọt mưa từ trên trời rơi xuống, rớt trên mặt đất. Một tu sĩ đứng trên đường cái Lang Gia trấn vươn tay lau nước mưa trên mặt, vừa nhìn lại, thấy toàn là một màu đỏ, tản ra mùi máu tươi nồng đậm.

“A…” Hắn khủng hoảng kêu to, nhìn phía người khác, lọt vào trong tầm mắt đều là một đám người dính đầy máu tươi đứng cứng ngắc tại chỗ, mặt đầy máu tươi lộ ra vẻ vô cùng hồi hộp và quỷ dị. Hắn đờ đẫn ngước nhìn bầu trời, mưa máu xối xả đang không ngừng rơi xuống, lọt vào trong tầm mắt, chính là không gian ngập tràn màu đỏ…
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]