Chương 159: Giọt nước mắt khổng lồ

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Đột nhiên một cơn lốc thổi qua, mưa bụi màu đỏ bắn tung tóe, cánh tay khổng lồ màu đen kia lăng không nhảy lên, bay tới nơi xa. Chớp mắt đã qua ngàn dặm, cánh tay khổng lồ màu đen phi hành trên trời đột nhiên đáp xuống, rồi lập tức thu nhỏ lại, cuốn một cái ở không trung, biến thành một nam tử mặc áo đen. Thân hình anh tuấn, khuôn mặt cương nghị, một đôi mắt tối đen như mực lóe sáng tựa ánh sao, giữa đôi mày có một cái bớt màu đỏ sậm, hình dạng giống một ngọn lửa.

“Không được, rời khỏi nơi phong ấn, hồn phách vậy mà không thể hoàn toàn dung hợp với túc thể, chắc do thời gian bị phong ấn quá lâu, hơn nữa đây chỉ là một cánh tay của ta.”

Lúc này, người áo đen đứng trước một cái thác nước, mày nhíu chặt, ngọn lửa giữa hai hàng lông mày như có sự sống, không ngừng nhảy nhót.

“Không sao, chỉ cần ta có một cây An Hồn thảo, là có thể làm hồn phách và túc thể của ta dung hợp hoàn mỹ. Đến lúc ấy công lực của ta sẽ tăng trưởng ngàn vạn lần, sau đó ta có thể đi tìm về những phần thân thể bị phong ấn còn lại. Ha ha, kẻ lúc trước phong ấn chúng ta, ngày tận thế của các ngươi đã sắp đến rồi, ha ha ha…”

Người áo đen ngửa mặt lên trời cười dài, tựa như cười hết sự đè nén cùng phẫn nộ hàng tỉ năm. Ngọn lửa giữa hai hàng lông mày bất chợt như muốn tách rời.

“Không ổn.” Người áo đen thở nhẹ một tiếng, khép hờ hai mắt, thu lại tinh thần, ngọn lửa giữa đôi mày mới dần dần ổn định lại.

“An Hồn thảo, đúng, ta cần An Hồn thảo.”

Người áo đen dõi mắt về ranh giới giao giữa hướng tây bắc ờ phương xa, trong miệng thốt ra bốn từ: “Rừng rậm Vô Tận.”

Lời còn chưa dứt, thân hình người áo đen đã phóng lên cao, vút bay tới rừng rậm Vô Tận, giống như phía chân trời bỗng có một ngôi sao băng xẹt qua, rồi lập tức không thấy tung tích.

Thân hình chợt lóe, người áo đen dừng trên một ngọn núi. Vẻ mặt tràn ngập thống khổ, miệng thì thào lẩm bẩm: “Hồn phách vậy mà không thể lưu lại trong túc thể dù chỉ một lát, cách Lang Gia trấn càng xa, hồn phách sẽ trở nên càng không yên tĩnh, hiện tại càng kịch liệt muốn tách rời thân thể. Xem ra túc thể đã ở Lang Gia trấn quá lâu, đã cùng không khí đất đai nơi đó hòa thành một thể, chỉ có ở trong phạm vi trăm dặm quanh Lang Gia trấn ta mới có thể dung hợp với túc thể, còn vừa rời khỏi nơi đó hồn phách ta sẽ tách rời thân thể. Thời gian qua hồn phách ở trong túc thể thế mà không thể đảm bảo ta ở trong rừng rậm Vô Tận tìm được một cây An Hồn thảo. Ai, nếu trong tay ta có một cây An Hồn thảo…”

Người áo đen ngước nhìn trời cao, ánh mắt lộ ra phẫn nộ cùng không cam lòng, ngửa mặt lên trời thét dài: “Lang Gia à Lang Gia, nghĩ xem ngươi đường đường là Lang Gia, vậy mà lưu lạc đến bước đường này, người không ra người, quỷ không quỷ. Ông trời, ngươi đã sáng tạo ta, vì sao muốn từ bỏ ta? Chẳng lẽ ta thật sự giống như lời những kẻ đó nói, là trời sinh tà ác, không được phép tồn tại trên thế gian sao? Chẳng lẽ những người đó nên sống trên đời này sao? Bọn họ tính kế nhau, tàn sát nhau, một đám tâm hồn độc ác, lại cứ bày ra bộ mặt nhân đức, ta diệt bọn họ thì có gì sai?”

Hiện giờ Lang Gia đã hoàn toàn đánh mất lý trí, bộ mặt vặn vẹo, trong mắt hiện lên tia tà ác, tay chỉ vào bầu trời hung ác chửi rủa.

Bầu trời vô tận đột nhiên biến thành một gương mặt khổng lồ vô biên vô hạn, đôi mắt sầu khổ nhìn chằm chằm Lang Gia, một giọt nước mắt khổng lồ trào ra từ khóe mắt, rớt trúng người Lang Gia, rồi gương mặt khổng lồ kia lập tức liền lờ mờ tán đi, khôi phục bầu trời nguyên gốc.

Giọt nước mắt khổng lồ dội ướt cả người Lang Gia, nhưng cũng khiến Lang Gia bừng tỉnh từ cơn giận dữ, hắn nhìn bầu trời tức giận hừ một tiếng: “Hừ, ta phải nhận được An Hồn thảo, tuy rằng ta không đi được rừng rậm Vô Tận. Nhưng ta vẫn có thể đi tiệm thuốc mua, ông trời chết tiệt, ngươi không làm khó được ta, ha ha ha…”

Lang Gia cười một tràng dài, vọt lên không trung, bay về hướng Lang Gia trấn.

“Vèo ~~”

Nhóm Hứa Tử Yên rõ ràng cảm giác được có gì đó từ không trung bay qua, nhưng khi các nàng ngẩng đầu nhìn, lại không phát hiện bất cứ tung tích gì. Mê man liếc nhìn nhau một cái, mọi người trở nên càng thêm dè dặt cẩn thận, giảm bớt tốc độ phi hành, bay đi phương hướng Lang Gia trấn.

Lang Gia trấn.

Tiệm thuốc Lang Gia là tiệm thuốc lớn nhất Lang Gia trấn, lúc này có một người áo đen đi tới trước cửa, sải bước tiến vào tiệm thuốc.

“Vị gia này, ngài cần dược liệu gì?” Một thiếu niên học việc bước tới tiếp đón.

“An Hồn thảo.” Người áo đen lạnh lùng nói.

“Không có.” Thiếu niên học việc sửng sốt một lát, hồi đáp.

“Không có?” Người áo đen trừng mắt nhìn thiếu niên, trong mắt chợt lóe tia sáng.

“Thật sự… không có.” Thiếu niên học việc bị người áo đen trừng, cả người không kiềm được rùng mình một cái.

“Gọi ông chủ của các ngươi ra đây.” Người áo đen không thèm ngó ngàng đến thiếu niên kia, vén áo đen ngồi ngay ngắn trên một cái ghế bên cạnh.

Thiếu niên học việc bị khí thế của người áo đen dọa, vội vàng chui vào hậu đường đi mời ông chủ. Chỉ chốc lát sau, rèm cửa được vén lên, một trung niên tu sĩ mặt mày trắng trẻo đi ra, ánh mắt đảo qua, rồi cố định tại người áo đen, tiến nhanh hai bước, chắp tay nói: “Là vị tiên sinh này cần An Hồn thảo?”

“Ngươi chính là ông chủ của tiệm này?” Người áo đen quay đầu nhìn chăm chú người trung niên kia.

“Tiệm nhỏ này đúng là tiểu nhân mở, không dám dối gạt tiên sinh, cửa tiệm thật sự không có An Hồn thảo.”

Nghe lời nói của ông chủ tiệm thuốc, người áo đen không hề chớp mắt nhìn chằm chằm hắn. Chỉ mới mấy giây trôi qua, trên mặt ông chủ tiệm thuốc đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Dưới ánh mắt chăm chú lạnh như băng của người áo đen, đùi hắn không khống chế được run lên. Người áo đen đột nhiên thu ánh mắt lại, sắc mặt hơi hòa hoãn, trầm giọng nói: “Vậy ngươi có biết nơi nào ở Thương Mang đại lục có bán An Hồn thảo không?”

“Trăm năm qua chưa bao giờ nghe nói có tiệm thuốc nào từng bán An Hồn thảo, chỉ có trăm năm trước nghe nói một tiệm thuốc gọi là Bách Thảo viên ở phương tây đại lục từng bán một cây.”

“Từ đó về sau một trăm năm qua rốt cuộc không có An Hồn thảo xuất hiện nữa sao?” Sắc mặt người áo đen trầm xuống.

“Không… không… có.” Thấy sắc mặt người áo đen trầm xuống, trái tim ông chủ tiệm thuốc liền thắt lại một cái, có một loại cảm giác muốn ngất đi.

“Hừ, hiện tại ngươi lập tức vận dụng tất cả nhân lực cùng con đường của ngươi, ở xung quanh Thương Mang đại lục tìm kiếm An Hồn thảo cho ta, chỉ cần ngươi tìm được An Hồn thảo cho ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi. Nếu để ta biết ngươi không hề tận lực…”

Nói tới đây, lại bất chợt thấy người áo đen nâng tay phải lên, nhẹ nhàng nắm chặt, ông chủ tiệm thuốc kia tựa như bị dây thừng trói chặt, không thể động đậy, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Nhìn ánh mắt tuyệt vọng của ông chủ tiệm thuốc, người áo đen mới thả lỏng bàn tay đang nắm, ông chủ kia giống như người chết đuối được cứu, cuối cùng cũng có thể hít thở lại. Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn ánh mắt lạnh lùng của người áo đen kia, lập tức sợ tới mức cứng đờ cả người, toàn bộ thân thể trở nên chết lặng cứng ngắc, chỉ còn mỗi cái miệng là vô cùng sinh động, răng trên và răng dưới không ngừng đánh lập cập vào nhau.

“Nghe rõ chưa?” Nhìn bộ dạng ông chủ tiệm thuốc, người áo đen lộ vẻ mặt chán ghét.

“Nghe… nghe… rõ… rồi…” Ông chủ tiệm thuốc run rẩy hồi đáp: “Nhưng… nhưng… nhưng…”

“Nhưng cái gì? Chẳng lẽ ngươi không bằng lòng?” Sắc mặt người áo đen trầm xuống, trong mắt bắn ra tia sáng.

“Không… không… phải…” Ông chủ tiệm thuốc bị người áo đen trừng như vậy, một câu hoàn chỉnh cũng không nói được.

“Ngươi cứ nói từ từ.” Người áo đen nhíu mày, vẻ mặt và giọng nói hòa hoãn lại.

Ông chủ tiệm thuốc cố sức nuốt một ngụm nước miếng, giảm bớt cảm xúc sợ hãi, lại vẫn run rẩy nói: “Trăm năm nay Thương Mang đại lục chưa từng nghe nói có An Hồn thảo xuất hiện, kể cả tiểu nhân có dốc hết toàn lực đi tìm kiếm An Hồn thảo, cũng không biết khi nào mới có thể tìm được. Hơn nữa, nếu tiểu nhân may mắn tìm được An Hồn thảo, phải đi đâu tìm tiên sinh… à là đại nhân.”

“Ta có rất nhiều thời gian để đợi. Hừ, nhiều năm như vậy ta vẫn chờ được, huống hồ là chút thời gian ấy.”

Người áo đen đúng là Lang Gia, lúc này trong lòng hắn nghĩ rằng, lão tử vạn năm cũng đã đợi, có rất nhiều nhẫn nại, ngươi đời này tìm không thấy, liền để con ngươi tìm, con tìm không thấy, liền con cháu đời đời của ngươi tìm cho ta. Lang Gia đương nhiên sẽ không nói ra suy nghĩ trong lòng cho ông chủ tiệm thuốc, nói như vậy, còn không đem ông chủ tiệm thuốc hù chết mới lạ. Lang Gia chậm rãi nhìn ông chủ tiệm thuốc, nói tiếp: “Về phần nơi ta ở, ta thấy chỗ này của ngươi có vẻ rộng rãi, phía sau nhất định có không ít nơi ở. Ta sẽ ở lại chỗ này của ngươi, như vậy một khi ngươi tìm được An Hồn thảo, tìm ta cũng tiện hơn.”

“Việc này… việc này…” Gương mặt ông chủ tiệm thuốc miễn cưỡng, đôi mắt lộ ra vẻ khiếp sợ cực độ.

“Thế nào, ngươi không chịu?” Sắc mặt Lang Gia trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng.

“Không… không… phải.” Cả người ông chủ tiệm thuốc run lẩy bẩy.

“Vậy còn không đi trước dẫn đường.” Lang Gia nghiêm mặt đứng lên.

“Dạ… dạ… Đại nhân, đại nhân mời.”

Thời điểm ấy nhóm Hứa Tử Yên cũng không biết ở Lang Gia trấn đang phát sinh chuyện kinh thiên động địa, các nàng càng không thể biết vừa rồi quả thực có một người xẹt ngang các nàng ở trên không, đúng là Lang Gia vừa thoát thân khỏi phong ấn. Mà hiện tại bọn họ chỉ đang một lòng hưng phấn lại sợ hãi bay tới Lang Gia trấn.

Đột nhiên, bầu trời tối sầm xuống, tối tăm vô biên vô hạn, giống như toàn bộ Thương Mang đại lục đều bị hắc ám bao phủ. Kế tiếp là một tiếng sấm lớn, bầu trời rơi xuống cơn mưa phùn lất phất, trong thiên địa trông như tràn ngập đau thương.

Hứa Mỹ Nhược lau nước mưa trên mặt, đột nhiên hoảng hốt kêu lên một tiếng. Mọi người vội vàng quay đầu nhìn lại, trong lòng đều kinh hãi, vừa nhìn nhau, thân thể không khỏi cứng đờ, không tự chủ được ngừng ngự kiếm, trợn mắt há hốc mồm đứng lơ lửng ở không trung.

Chuyện là sau khi Hứa Mỹ Nhược lau sạch nước mưa trên mặt, bất chợt đưa mắt nhìn, liền thấy tay mình đầy máu tươi, nàng nhìn bàn tay của mình, kìm lòng không đậu kêu ra tiếng sợ hãi. Nghe Hứa Mỹ Nhược sợ hãi kêu lên, mọi người quay đầu liền thấy được Hứa Mỹ Nhược từ đầu đến chân đầm đìa máu tươi, rồi hoảng hốt quay đầu nhìn nhau, lại phát hiện toàn thân mọi người cũng đều là máu tươi, thoáng chốc từ đáy lòng sinh ra sợ hãi, hoang mang đứng trên phi kiếm.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại bầu trời, mới phát hiện cơn mưa phùn lất phất kia đều là sắc đỏ, ông trời vậy mà đổ một cơn mưa máu, trời đất bị bao trùm bởi một khung cảnh máu tươi mờ mịt, lộ ra vẻ quỷ dị và thê thảm.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]