Chưa đến một phút, toàn bộ năm người Vũ Chiến Thiên đã bị thương ngã xuống đất, bị thương nặng nhất phải kể đến Vũ Chiến Thiên và người nam trẻ ngay từ đầu đã muốn ra mặt kia rồi, những học sinh xung quanh nhìn thấy kêu một tiếng thỏa mãn, bình thường chỉ nghe nói người Vũ Chiến Thiên ức hiếp người khác, không nghĩ rằng hôm nay Tiêu Thần cùng Uông đại mỹ nữ vừa ra tay, trong nháy mắt đã giải quyết xong mấy tên súc vật này, có một số học sinh đã từng kết thù với mấy tên này, trong lòng cảm thấy rất sảng khoái.
Trên phố mua sắm xảy ra đánh lộn, động tác của nhân viên bảo vệ bên trong trường đại học Bắc Kinh cũng rất nhanh, không đến mấy phút vài bảo vệ đã chạy tới hiện trường, đám đông đều bị xua tan ra, đưa năm người Vũ Chiến Thiên đến bệnh viện trường học, cũng đưa ba người Tiêu Thần vào trong phòng trị an.
- Nói một chút chuyện gì đã xảy ra đi!
Trạm an ninh nhỏ bé phụ trách khắp ngõ ngách bên trong phố mua sắm này, người có trách nhiệm chính là một bảo vệ trung niên hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng hơi thấp, dáng người mập mạp, phỏng chừng vơ vét không ít.
- Có chuyện gì xảy ra vậy!
Tiêu Thần nhếch nhếch miệng:
- Nhìn thấy có gái đẹp, những người khác muốn đùa giỡn lưu manh quá, mà ngẫu nhiên chỉ là phòng vệ chính đáng thôi.
- Phòng vệ chính đáng?
Người bảo vệ trung niên cười cười:
- Nhưng ngươi xuống tay cũng rất hung dữ đó nha! Năm tên đều bị thương không nhẹ rồi!
- Đó là bọn vô dụng, năm người đánh một mình ta, còn bị như vậy, trách được ai?
Tiêu Thần không hề khách khí, hỏi ngược lại.
- Muốn ức hiếp người cũng cần nên có chút bản lĩnh phải không?
- Ha ha, bọn họ cũng đúng là có chút bất lực!
Người bảo vệ trung niên lắc lắc đầu, năm đánh một, chẳng những không đánh được, lại làm cho chính thân mình tổn thương, mà cũng không làm cho người ta bị tổn thương đến một cọng lông, cũng quá là vô dụng.
- Nếu không có chuyện gì, chúng ta còn có việc gấp, xin đi trước.
Tiêu Thần cũng không có ý định lãng phí thời gian ở chỗ này, chính mình còn phải dẫn hai cô gái đi tìm Hoắc Ân, buổi tối còn phải trở về khách sạn, ngày mai tự mình phải lẩn vào Long Đằng sơn trang, thời gian cấp bách.
- E rằng muốn như vậy cũng không dễ dàng, khó khăn rồi.
Người bảo vệ trung niên thở dài, y cũng không ngại lập tức thả tên tiểu tử này đi, nhưng Vũ Chiến Thiên y cũng có nghe qua, đệ tử ở bên trong đại học Bắc Kinh kia chính là một cái đồ hay sinh sự.
- Tiêu Thần, vừa rồi quên không nói với ngươi, Vũ Chiến Thiên kia chính là nghiên cứu sinh bên dưới của Hoắc Ân, đây là một môn đệ rất đắc ý của gã, trong trường học không ai dám đắc tội với gã đâu.
Lâm Vũ Đình ở một bên nói.
- Đúng vậy, lúc đó chúng ta quá kích động rồi, không nên đánh gã như vậy.
Uông Tiểu Kỳ cũng có chút hối hận nói.
Uông Tiểu Kỳ vừa tới đại học Bắc Kinh không bao lâu, đã bị Vũ Chiến Thiên như ruồi bọ theo dõi, vẫn muốn theo đuổi chính mình, giống như dán thuốc cao bôi trên da chó, bỏ rơi cũng không được, đừng nhìn bộ dạng tên kia đẹp trai anh tuấn, nhưng nhân phẩm lại cực kém, suốt ngày chỉ nghĩ tán gái chơi đùa, tóm lại không phải là loại tốt đẹp gì.
- Đánh thì đánh, có gì đặc biệt hơn người đâu.
Nhưng thật ra Tiêu Thần không cho là đúng, nếu tên kia đúng là đệ tử của Hoắc Ân, vậy thì rất tốt, giáo huấn sẽ còn dễ dàng một chút.
- Phỏng chừng, đợi chút nữa lão Hoắc sẽ tìm đến đây, nghe nói gã rất là thích Vũ Chiến Thiên này đấy.
Lâm Vũ Đình có chút lo lắng, dù sao Tiêu Thần cũng là người bên ngoài, vừa tới Bắc Kinh gặp Uông Tiểu Kỳ, lập tức đã gặp chuyện rắc rối như vậy, thật đúng là khó khăn hơn rồi.
- Cũng không phải là giáo sư Hoắc chỉ là ưa thích Vũ Chiến Thiên thôi à.
Bảo vệ trung niên chen vào nói.
- Dù thế nào? Chẳng lẽ bọn họ vẫn là già trẻ đồng tính hay sao?
Tiêu Thần cảm thấy sau lưng có chút ớn lạnh.
- Ách.
Bảo vệ trung niên bị nhận xét của Tiên Thần làm khủng khiếp, sợ run vài giây, phòng an ninh bên ngoài, phía trước phía sau bảy tám người, đã hướng nơi này đi tới, bảo vệ trung niên vội vàng đứng dậy nghênh tiếp.
- Là ai đánh thương học trờ cưng của ta hả!
Người còn chưa đi vào phòng an ninh, bên ngoài đã truyền đến một tiếng cười sang sảng, âm thanh không lớn, lại khá to.
- Hoắc giáo sư!
- Hoắc lão giáo sư!
Hai cô đều che miệng kinh hô lên, trước kia các cô đã từng gặp Hoắc Ân ở các loại tạp chí hoặc là ở trên màn hình TV, tuy nhiên lại chưa từng tiếng xúc qua với gã khoảng cách gần như vậy. Hoắc Ân qua tuổi bảy mươi, xương cốt thể trạng lại rất cường tráng, ngay cả đầu cũng còn phân nửa tóc, răng cũng không bị rụng, trên mặt còn rất có da thịt, được bão dưỡng rất là tốt, trên người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xám, rất cao đứng ở cửa phòng an ninh, năm sáu vệ sĩ thân hình vạm vỡ mặc y phục màu đen vây quanh phía sau.
- Hoắc lão, mời ngài vào, có chuyện gì chúng ta đi vào rồi nói.
Người bảo vệ trung niên giống như là đã gặp mặt người quen, đối mặt với Hoắc Ân và một vài vệ sĩ của lão không có tỏ ra khẩn trương, đem đám người Hoắc Ân mời vào, liền đóng cửa phòng an ninh lại, xuyên thấu qua cửa sổ còn có thể nhìn ra bên ngoài một đống người đang vây xem, có mấy người học sinh còn ghé vào trước cửa sổ nhìn chăm chú vào trong phòng an ninh xem sự tình.
Tiêu Thần vừa mới ở trong phòng an ninh rót chén nước uống, nhưng thật ra là không nhìn thấy giáo sư Hoắc Ân, vừa đóng cửa, Tiêu thần quay người lại, lập tức thấy được Hoắc Ân rồi, Hoắc Ân cũng chú ý tới Tiêu Thần, nghe nói học trò cưng của mình bị người đánh, hơn nữa lại là một người đàn ông cao lớn, nói vậy chính là người trước mặt này rồi.
- Người này làm sao mà càng nhìn càng thấy quen?
Hoắc Ân nhìn Tiêu Thần, cảm giác rất quen thuộc, nhưng trong chốc lát chỉ là không kêu được họ tên của hắn.
Tiêu Thần nhìn nhìn Hoắc Ân, hơn bảy mươi tuổi rồi, thân thể vẫn còn cường tráng như vậy, nghe gã vừa mới nói, chỉ biết người này còn có thể sống một thời gian dài nữa.
- Hoắc lão, chính là vị bạn học này và học trò cưng của ngài có một tí hiểu lầm.
Người bảo vệ trung niên hướng Hoắc Ân giới thiệu, vội mang một cái ghế cho Hoắc Ân, lão già này ngồi xuống.
- Chính là ngươi đánh Tiểu Thiên?
Hoắc Ân có chút tức giận nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần nói, gã thật đúng là không nhớ ra được Tiêu Thần.
- Đúng, là ta đánh tên súc sinh kia!
Tiêu Thần gật gật đầu, uống một hớp nước, ngồi ở đối diện Hoắc Ân.
- Vị bạn học này! Làm sao lại nói thế chứ!
Người bảo vệ trung niên thấy Tiêu Thần nói như vậy, khẩn trương ngăn hắn lại.
- Tiêu Thần!
Hai cô gái đều lo lắng, Uông Tiểu Kỳ lại không nói, nơi này là BJ, cũng không phải Lĩnh Hải, dù cho một con rồng cũng phải bàn kế sách, đây không phải địa bàn của ngươi.
- Tốt, người trẻ tuổi có can đảm!
Hoắc Ân cũng không phải vô cùng nóng giận, ngược lại là nhếch miệng mỉm cười.
- Người trẻ tuổi, không phải là chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi chứ?
Hoắc Ân hỏi.
- Ngươi à, đúng là già rồi!
Tiêu Thần trừng mắt lên, liếc Hoắc Ân vài lần, phun ra hai chứ:
- Nước M!
- Nước M?
Hoắc Ân có chút nghi hoặc, đột nhiên sợ hãi quá, người nhảy dựng lên, há hốc mồm quát to:
- Ngươi là người trẻ tuổi khi đó? Ngươi là Môn...
- Xuỵt.
Tiêu Thân vươn ngón tay che ở bên miệng, Hoắc Ân vội vàng im miệng, Tiêu Thần thân phận là Môn Thần Hoa Hạ, cũng coi như là cơ mật quốc gia rồi, cũng không thể tùy tiện nói ra.
- Người đã già, phải bình tĩnh! Gặp chuyện mà khẩn cấp như vậy, sống không được lâu đâu.
Tiêu Thần rất chậm nói với Hoắc Ân, phất phất tay:
- Ngồi xuống, ngồi xuống, tâm sự một chút.
- Đây...
- Đây là tình huống thế nào vậy...
Hai cô gái và bảo vệ trung niên, còn có các vệ sĩ của Hoắc Ân nhìn thấy đều choáng váng, người thanh niên này rốt cuộc có lai lịch gì, có thể làm giáo sư Nước cộng hòa hô mưa gọi gió phản ứng như vậy.