Mới qua bao lâu?
Lang Vương đã đến rồi!
Lúc này, hắn xuất hiện, chẳng khác nào củng cố cho nhận định của Thanh Xa, đối mặt với sự xuất hiện của Lang Vương, kẻ điên thống trị tổ chức Địa Ma này, sẽ dễ dàng từ bỏ sao?
Quả đúng như thế, ngay khi Eisen định nói ra lời tương tự, Thanh Xa đã “cạch” một tiếng cúp máy điện thoại di động.
“Tút tút tút..”
Âm thanh ngắt máy vang lên rõ ràng, vẫn cứ vang trong không khí.
Vì loa ngoài đang bật, tất cả mọi người ở sảnh lớn của quán bar Lion đều nghe thấy.
“Chuyện này… chuyện này…”, Eisen có chút hoang mang nhìn Chủ tịch tập đoàn Long Đàm, Lý Mãnh.
Lời vẫn chưa nói xong, không ngờ được, Lý Mãnh đã vung tay, quát lớn một tiếng.
“Người đâu, lập tức đi đến lâu đài Rothschild!”
“Vâng!”
Không có chút do dự nào!
Không cho phép từ chối!
Người này là ông trùm của giới vệ sĩ ở Lập Kiên, hôm nay, đích thân dẫn nguời đến lâu đài Rothschild.
Mục tiêu rất đơn giản, vì một người trẻ tuổi.
Một người là hi vọng trong tương lai của nhà họ Lý!
Một người, thuộc thế hệ thứ ba duy nhất của nhà họ Lý!
Vu Kiệt!
Cùng lúc Lý Mãnh rời đi, nhà họ Lý ở thủ đô cũng nhận được tin tức tương tự.
Năm thanh niên mặc áo gió đen, đeo mặt nạ đang đứng trước mặt ông cụ Lý, mà Lý Nam, mặc vest đen, ngồi trên xe lăn, hai nhân vật quan trọng ở thủ đô, lập tức đều bỏ xuống những công việc quan trọng nhất, nghe báo cáo của năm người trước mặt này.
Họ không thuộc bất kì tổ chức nào.
Họ quanh năm sống trong bóng tối.
Họ ở cấp độ nào cũng thường bị dư luận ghét bỏ.
Họ là một mặt của thế giới đen tối, những người anh hùng sẵn sàng hi sinh vì công lý.
Họ có chung một cái tên – Đệ Nhất!
“Mọi chuyện đại khái là diễn ra như vậy, người của chúng tôi đã sắp xếp đường lui ở làng chài thị trấn nông thôn rồi, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, Lang Vương bây giờ đã xâm nhập vào thủ đô, cũng có lẽ, đã đến lâu đài Rothschild, trận chiến lập tức bắt đầu!”
Người lớn tuổi nhất trong năm người báo cáo.
“Cảm ơn!”
Ông cụ Lý hiếm khi thốt ra hai từ này.
Năm người thanh niên nghe vậy có chút cảm động, anh ta nói: “Đây là một lần nhiệm vụ đón anh hùng về nhà, chúng tôi tình nguyện, chúng tôi cũng tin rằng, Lang Vương – nhất định sẽ chiến thắng!”
“Nhất định sẽ thắng…”
Cháu trai của nhà họ Lý, đương nhiên sẽ thắng.
Giờ phút này, ông cụ Lý trừ bỏ lo lắng, trong lòng còn nhiều hơn là buồn bã, nhưng cũng chỉ có thể kìm nén cảm xúc này trong lòng, ông cụ biết, tiếp theo, Vu Kiệt sẽ phải đối mặt với nhóm lính đánh thuê còn hùng mạnh hơn năm đó.
Chỉ một sai lầm, là có thể sẽ hủy hoại tất cả thành tựu trước đó, thậm chí bỏ mạng!
Nghĩ đến điều này, ông cụ Lý nắm chặt tay, nhìn về phía Ưng ở phía sau: “Truyền mệnh lệnh của tôi, từ hôm nay đến mai, nếu còn không có tin tức của Tiểu Kiệt, cử toàn bộ nhân lực của Mật Điệp Tư ra nước ngoài, trong vòng ba tháng, tôi muốn tất cả lính đánh thuê – phải chôn cùng với Tiểu Kiệt!”
“Vâng!” Ưng duỗi thẳng lưng.
Anh ta biết, ông cụ đã thực sự tức giận rồi.
Mà năm người thanh niên nhìn thấy thái độ của ông cụ như vậy, không nói thêm gì nữa, xoay người, biến mất trước mặt mọi người.
Lý Nam hít sâu một hơi, buồn bã nhìn về phía xa xăm.
Vu Kiệt có thể làm được!
Nhất định có thể làm được!
Đã làm được rồi!
Là gia chủ của gia tộc Rothschild kiểm soát, những người khác…
“Con trai, bố đợi con về…ăn sủi cảo!”
Ba mươi dặm bên ngoài ngoại ô thủ đô, sâu trong núi, trong một căn cứ bí mật chứa đầy xe tăng hạng nặng và máy bay hàng không, Lưu Mặc Sinh mặc quân phục màu xanh, trên cầu vai là ngôi sao năm cánh với bốn vạch, một bộ chế phục đầy vẻ uy quyền, đứng dưới bầu trời u ám.
Phía sau là hàng trăm chiến sĩ Long Tiễn được trang bị vũ khí đầy đủ.
Ông ta nhìn trời, mắt rơm rớm.
Năm năm trước, khi còn ở chức cao, ông ta đã không thể bảo vệ Lang Vương trước dư luận, làm Lang Vương bị dư luận quay lưng, phải ngồi tù năm năm. Năm năm sau, anh đã không còn là người trong quân đội, nhưng vẫn đặt chính nghĩa lên trên hết, dùng danh nghĩa cá nhân ra nước ngoài, giành lại xác của mười đồng đội Lang Nha!
Phần tình nghĩa này, sự dũng cảm này!
Thật khó có được!
Đột nhiên, một nhân viên công vụ cầm một phần văn kiện đi nhanh tới, đứng trước mặt Lưu Mặc Sinh, không kịp chào: “Ông… Ông Lưu, lúc nãy mấy người đó họp quyết định, hủy bỏ hình phạt của Lang Vương, ông…ông…”
“Cậu muốn hỏi tôi không có mắt nhìn phải không?”
Lưu Mặc Sinh giọng điệu lạnh lùng.
“Bọn họ cũng chỉ có thể làm được như vậy, ông Lưu…”
“Câm miệng!”
Lưu Mặc Sinh quát lớn một tiếng: “Chỉ có như vậy? Đã ngồi ở vị trí đó bao nhiêu năm, một chút khí chất cũng không có, đối với bên ngoài không dám cứng rắn, bây giờ đến một biện pháp xử lý hợp lý đối với anh hùng cũng không có, cậu bảo tôi làm sao mà hài lòng được?”
“Cậu quay về chuyển lời của tôi đến bọn họ, lần này, mười thành viên của Lang Nha nhất định phải là liệt sĩ…phải được hậu táng tử tế, thông báo cho toàn quân, nếu như còn phát sinh chuyện giống như Vương Tam, đừng trách Lưu Mặc Sinh tôi tuổi cao rồi còn mang theo dao đến phòng làm việc tìm bọn họ để đòi lại công đạo!”
“Nghe thấy chưa?”
“Ông… ông Lưu…”
“Cút!”
Giống như tiếng hổ gầm, khiến cho người nhân viên vội vã chạy đi chuyển lời.
Thấy bóng lưng anh ta vội vã chạy đi, Lưu Mặc Sinh ngẩng đầu, hơi thở nặng nề.
Thời gian đến rồi!
Cũng hơi muộn rồi!
Trời sắp tối rồi!
Lang Vương!
Thật muốn lại có thể nhìn thấy hào quang năm đó của cậu, thật tiếc, lão già này không đi được nữa, không thể nhìn thấy bộ dạng không ai có thể ngăn cản đó của cậu, hứa với tôi, nhất định phải trở về!”
“Nhất định phải trờ về, phải sống sót trở về, cậu có nghe thấy không?”
“Lang Vương, cậu nhất định phải sống sót trở về, mang vinh quang, kiêu ngạo và tôn nghiêm của những người anh hùng Hoa Hạ trở về!”
Lời vừa dứt, hơn một trăm chiến sĩ Lõng Tiễn phía sau đồng loạt giơ súng lên trời, bóp cò!
“Pàng!”
“Pàng!”
‘Pàng!”
“…”
Ở bệnh viện số một Giang Thành, Dương Cẩm Tú thay một miếng băng gạc mới đắp lên trán, ngồi bên bệ cửa sổ, cô phát hiện ra, hai ngày nay, Trịnh Long vẫn luôn nhìn bầu trời ngoài của sổ, cô không nhịn được hỏi!
“Trịnh Long, anh đang nhìn gì vậy?”
“Nhìn về phương xa!”
Phương xa?
Dương Cẩm Tú không quan tâm phương xa, cô chỉ quan tâm trước mắt, cô cúi đầu, hỏi: “Có tin tức của Vu Kiệt không?”
Trịnh Long nói: “Cậu chủ… chắc là rất bận!”
Giọng điệu có phần đè nén, chỉ là tràn đầy lo lắng.
Dương Cẩm Tú dường như nhận ra điều gì đó, hỏi: “Rất nguy hiểm phải không?”
“Đúng!”, Trịnh Long cũng không giấu diếm!
“Nguy hiểm như thế nào?”, Dương Cẩm Tú nhíu mày.
“Có thể sẽ chết…”, Trịnh Long cũng nhíu mày.
Trái tim Dương Cẩm Tú đột nhiên co rút, quả nhiên…
“Vu Kiệt sẽ trở về…”
“Nhất định sẽ trở về!”
“Cậu chủ nhất định sẽ bình an trở về!”
Ánh mắt Trịnh Long kiên định: “Cậu chủ là tương lai hi vọng của nhà họ Lý, là vị chiến thần bất khả chiến bại, là anh hùng, cậu chủ - nhất định sẽ trở lại!”
…
“Pàng!”
Một tiếng súng nổ, Vu Kiệt đứng dưới bóng tối sâu trong khu rừng, dựa vào sự bất ngờ của góc độ, giơ tay bắn một phát súng, giết chết một tên lính đánh thuê đang núp dưới bóng cây.
Sau đó, anh đến dưới tàng cây nơi cất giấu một chiếc camera, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh chứa đầy sát ý.
“Các anh em!”
“Thành viên của Lang Nha, Lang Vương, đến đây – báo cáo!”
“Lính đánh thuê Địa Ma, nghe cho rõ đây, chuẩn bị cho tốt, chôn cùng 10 người anh em của tôi!”
- ---------------------------