Đây là cảnh quay mà camera ghi lại ở khu phía tây nam rừng rậm trong vòng bán kính mười mấy kilomet của gia tộc Rothschild.
Để không lãng phí việc bố trí các tay súng bắn tỉa của Địa Ma nên Thanh Xa đã biến khu rừng rậm này thành khu vực chiến đấu, tổng cộng chia làm bốn khu vực lớn.
Khu Tây Nam!
Khu Đông Nam!
Khu Tây Bắc!
Khu Đông Bắc!
Còn lối vào của khu Tây Nam chính là đường phải đi qua khi từ cao tốc xuống, Vu Kiệt ở đó.
Nhìn cảnh tượng mà camera ghi lại thì sau khi Vu Kiệt nói xong câu đó, máy ảnh bị phá hủy ngay tại chỗ, còn sót lại là vo ve tiếng muỗi kêu.
Cảnh tượng này xuất hiện khiến sắc mặt Thanh Xa trở nên khó coi. Cô ta nhìn vào người thợ phụ trách bố trí máy quay, hỏi: “Đây chính là máy quay mà anh bố trí sao? Tôi bỏ ra một trăm triệu để anh mày mò mấy thứ công nghệ này. Cuối cùng lại để hắn dễ dàng phát hiện như vậy. Anh có biết vì cái máy quay này mà cái bẫy vốn có thể giết được hắn nhưng giờ đây lại bị phá bỏ rồi, anh biết không hả?”
Thợ sửa máy tóc vàng sắc mặt biến đổi, vội giải thích: “Chuyện… Chuyện này không liên quan đến tôi! Thời tiết khắc nghiệt quá, lại có mưa nhỏ, máy ảnh thu nhỏ của tôi vốn sẽ phát ra tia phản chiếu dưới bầu trời âm u”.
“Vậy anh giải thích thế nào về chuyện lính bắn tỉa ẩn nấp của chúng ta bị hắn giết chết”, Thanh Xa nói đến vấn đề cốt lõi khiến hắn ta không nói nên lời.
“Thủ lĩnh! Hiện giờ chất vấn những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì! Nếu Vu Kiệt đã xuất hiện ở khu Tây Nam thì chắc chắn sẽ ở lại đó. Tôi sẽ dẫn người lập tức đi về hướng đó, lấy vị trí lính bắn tỉa bị giết làm trung tâm. Sau đó tiến hành lục soát phạm vi hình bán nguyệt trong vòng 5km về hướng Đông Nam và Tây Bắc”.
Một tên lính đánh thuê mà Thanh Xa vô cùng tin tưởng lập tức đưa ra cách phản đòn. Cách lục soát như này không chỉ tiết kiệm thời gian và nhân lực mà còn có thể trong lúc phát hiện ra Vu Kiệt, tiến hành bao vây khiến Vu Kiệt không thể chạy thoát được.
Thanh Xa gật đầu tán thành. Theo như tình hình trước mắt thì nếu Vu Kiệt đã xuất hiện ở khu vực Tây Nam thì chắc chắn sẽ không một mình xông vào quá sâu. Thân là Lang Vương chắc chắn sẽ biết ở bên trong có nhiều cạm bẫy hơn. Ngược lại, theo như điều tra mấy năm nay về Lang Vương và kinh nghiệm chiến đấu thì Vu Kiệt sẽ đổi hướng, tạo ảo giác cho kẻ địch, từ đó đạt được mục đích đánh áp sát kẻ địch.
Và hướng Vu Kiệt thay đổi chỉ có thể là gần khu vực Đông Nam hoặc Tây Bắc, còn khu vực Đông Bắc là không thể. Muốn vào từ khu vực Đông Bắc thì cần ít nhất hai mươi phút để đi qua nửa khu rừng rậm.
Theo như Thanh Xa thấy, Vu Kiệt tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian như thế.
“Được! Anh dẫn theo một trăm người lục soát phạm vi lớn. Tôi sẽ phái người đến thông báo cho lính bắn tỉa ở khu vực Đông Nam và Tây Bắc giúp sức cho các anh. Ngoài ra, lính bắn tỉa ở khu vực Tây Nam cũng phải chú ý, không loại trừ khả năng Lang Vương một mình xông vào trong”.
“Rõ!”, mệnh lệnh vừa ban xuống, lính đánh thuê ở các khu đã sẵn sàng tinh thần.
Hôm nay, họ sẽ phải đối mặt với trận đấu khó khăn nhất kể từ khi gia nhập tổ chức Địa Ma.
Không giống với Binh Vương ở Biệt Quốc. Lần này, Lang Vương của Hoa Hạ là điều kiêng kị với giới lính đánh thuê toàn cầu. Chính là Lang Vương mà năm năm trước một mình tiêu diệt ba mươi anh tài và cả người sáng lập ra tổ chức Địa Ma.
Họ chỉ có hai lựa chọn, hoặc sống hoặc chết.
Mấy phút sau, lượng lớn xe địa hình xuất phát từ lâu đài đi về hướng Đông Nam và Tây Bắc tiến hành lục soát diện rộng. Tất cả máy quay bố trí trong rừng đều vận hành cùng lúc.
Cả khu rừng rơi vào trạng thái ngột ngạt nặng nề.
Bầu trời âm u, mưa nhỏ cũng dần dần lớn hơn rồi biến thành cơn mưa rào phủ kín vùng đất chiến loạn này.
Còn trong phòng ngủ ở tầng hai của lâu đài, cậu chủ của gia tộc Rothschild là Rothschild Tiêu Hán đứng trước cửa sổ, sắc mặt âm trầm.
Hôm nay cậu ta lén nghe thấy một cái tên… Vu Kiệt!
Cậu ta không ngờ, ân nhân cứu mình lại là Lang Vương năm năm trước một mình xông pha tiêu diệt đội lính đánh thuê của Địa Ma. Cậu ta càng không ngờ, người bạn của mình ở Giang Thành lại mời đến một nhân vật phi thường đến vậy.
Vì vậy, cậu ta nên làm như thế nào đây?
Đột nhiên, quản gia Jack đi vào, khom lưng nói: “Cậu chủ! Phía bên gia chủ có tin tức rồi, nói là đang bị chủ tịch của tập đoàn Long Đàm giam cầm. Nếu như ông ta chết thì cậu sẽ lập tức được kế vị đó”.
Tiêu Hán nheo mắt, nói: “Nhưng bây giờ tôi lại không có hứng thú với việc kế vị nữa. Ông Jack! Ông nói xem, nếu như bây giờ đám lính đánh thuê kia đứng trước thất bại, liệu trước khi chết chúng có giết cả tôi không?”
Jack ngây người ra, sau đó đáp: “Có lẽ thế! Người của tôi ở cửa văn phòng nghe thấy người cầm đầu của tổ chức đó lật mặt với gia chủ, có lẽ… Chúng sẽ làm như thế”.
“Vì vậy, trước khi chúng giết chết chúng ta thì chúng ta nhất định phải làm gì đó để cứu tính mạng mình”.
“Cậu chủ! Ý của cậu là…”.
“Đi giúp đỡ Lang Vương, bố trí đường lui đưa mười thi thể và anh ta rời đi”.
Jack ngây người ra, hỏi lại: “Ngộ nhỡ vị Lang Vương đó nghĩ chúng ta là kẻ địch thì phải làm sao?”
Tiêu Hán lắc đầu nói:”Không đâu”.
“Cậu chủ chắc chắn ư?”
“Tất nhiên rồi! Bởi vì anh ta từng cứu mạng tôi”.
…
Lục soát mười phút, bất luận là khu vực Tây Nam, Đông Nam hay là gần Tây Bắc đều không phát hiện ra tung tích của Vu Kiệt. Mỗi lính đánh thuê ngồi xe đến đều cẩn thận tiến về trước rồi lại lục soát kỹ lưỡng mỗi ngóc ngách.
Chính vì lục soát quá cẩn thận và chậm rãi nên đến bây giờ mới lục soát được phạm vi 1km.
Trong lúc ba khu vực khác đang điên cuồng lục soát thì khu Đông Bắc lại xuất hiện cảnh tượng yên tĩnh lạ thường.
Hai tay súng bắn tỉa nằm nhoài trên cây, vì chăm chú quan sát trong thời gian dài nên thần kinh căng thẳng, mắt mệt mỏi. Họ rời mắt khỏi phạm vi bắn tỉa, sau đó dụi dụi mắt.
“Mệt chết đi được, sao lại thấy mệt hơn cả tập huấn nhỉ? Mới có mấy tiếng mà đã không chịu được rồi. Lang Vương đó hung ác vậy sao?”
“Ai biết được? Nghe nói tên Lang Vương này là kẻ năm năm trước đã giết chết ba mươi tiền bối của chúng ta đấy. Nhưng năm năm qua đi, lẽ nào hắn vẫn lợi hại như vậy sao? Sức phản ứng và chiến đấu của mỗi người có thể duy trì được lâu vậy sao?”
“Đúng thế! Nào nào, hút điếu thuốc đi. Chúng ta cứ thả lỏng ra chút. Dù sao chẳng phải thủ lĩnh của chúng ta nói rồi sao? Tên Lang Vương đó ở ba khu vực khác chứ không phải ở khu Đông Bắc này, chúng ta nghiêm túc quá làm gì?”
“Nói có lý”. Hai người nói xong thì nằm trên cây rồi hút điếu thuốc. Nhưng họ không biết rằng, trong lúc họ buông lỏng cảnh giác thì một bóng hình đầu toát mồ hôi đã xuất hiện ở một góc tối của rừng cây.
Ở đây cây cối um tùm, lá cây rậm rạp, đặc biệt là trong thời tiết mây mù che phủ, tầm nhìn rất thấp. Nếu như không có sự hỗ trợ của camera ảnh nhiệt mà muốn tìm thấy kẻ địch thì chỉ có thể dựa vào đôi mắt thôi.
Vu Kiệt nhìn thấy rồi! Anh nhìn thấy làn khói xanh bên ngoài phạm vi 500m.
Anh tạm thời nghỉ ngơi một lát, giữ nhịp thở cân bằng.
Trong lúc tất cả mọi người đều nghĩ anh không thể nào trong thời gian ngắn mà xuất hiện ở khu vực Đông Bắc thì anh đã đến.
Trên thực tế, anh đi đường vòng đến đây, chỉ mất mười phút. Vận dụng sức mạnh của ám kình bảy tầng vào lòng bàn chân, không ai biết, tốc độ nhanh nhất của anh là bao nhiêu?
Anh chậm rãi giơ khẩu súng bắn tỉa lên rồi nhắm chuẩn vào hai bóng hình đang nằm trên cây.
“Bằng!”
Có câu ‘Coi thường kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình’.
- ---------------------------