Là hộ vệ của nhà Hiên Viên, từ khi bước vào giới thượng lưu thì không có mấy khi gặp người như Trịnh Long. Đó là không biết lượng sức mình, muốn đòi công bằng với những nhân vật lớn địa vị cao.
Nếu như thế giới này có công bằng thì sao lại xuất hiện chiến tranh và pháp luật?
Và khi đối mặt với những trận đánh đấm của đám người này, Trịnh Long dùng thân mình chống lại. Từ đầu đến cuối anh ta không kêu ca gì, mặc cho những người kia đánh lên người mình.
Đôi mắt đó cứ nhìn chằm chằm vào Triệu Như Tuyết. Dường như anh ta đã nhớ kỹ trong lòng khuôn mặt đẹp mà ác độc đó.
“Còn dám nhìn tôi hả? Đánh cho tôi, đánh mạnh vào. Các người không ăn no hả, sao không có tí sức nào thế?”, Triệu Như Tuyết phẫn nộ quát.
“Vâng!”
Dần dần, sau khi trận đấm đá đó kéo dài mười phút, tầm nhìn của Trịnh Long cũng mờ dần.
Máu tươi từ trên đầu anh ta chảy xuống, từ gò má rơi xuống đất, anh dần mất đi nhận thức. Toàn thân anh ta dường như mất đi sức lực và rồi ngất đi…
“Cô Triệu! Cô định xử lý thế nào?”
“Ném ra đường dưới chân núi cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy hắn nữa. Nếu không phải là ông nội mới mất và giết hắn thì không tốt, nếu không thì… Hừm! Anh Long! Anh xem thế nào rồi làm đi”.
“Vâng”, nói xong, người có thân hình vạm vỡ khoát tay với mấy người rồi lập tức khiêng Trịnh Long đầu đầy máu me đang hôn mê ra chân núi.
Sau khi họ rời đi, Triệu Như Tuyết chỉ vào nghĩâ trang tồi tàn, nói: “Còn ngây người ra đó làm gì? Còn không mau lấy tro cốt bên trong ra rồi ném ở nơi nào đi, ngày mai ông tôi phải chôn rồi. Mau lên!”
“Vâng!”, những người còn lại lập tức ra tay.
Không bao lâu, điện thoại trong túi Triệu Như Tuyết đột nhiên vang lên.
“Tình yêu ơi, chồng của bạn gọi điện thoại đến…”, đây là bản nhạc chuông đặc biệt cô ta cài trước đó. Cô ta lấy điện thoại ra, đi đến một bên rồi bắt máy.
“Chồng à! Anh tỉnh rồi à, thấy thế nào, ngủ có ngon không?”, Triệu Như Tuyết thay đổi thần sắc, nhẹ nhàng nhỏ nhẹ như con mèo con.
Còn đầu dây bên kia vọng lại tiếng uể oải mệt mỏi.
“Em đang ở đâu?”, Hiên Viên Khánh nghiêm nghị đứng bên bục cửa sổ, có vẻ không vui.
Hôm qua, nhà Hiên Viên nhận được tin, tập đoàn Tân Nhuệ ở thủ đô Lập Kiên được Lý Nam đầu tư năm tỷ vốn đã bí mật hành động, phát huy vai trò quan trọng, tin tức có được là nhà họ Lý đã nhúng tay vào tổ chức Đệ Nhất rồi.
Địa vị của tổ chức này ở trong nước là không thể coi thường. Nó giống như thanh kiếm thời xưa, trên chém hôn quân, dưới chém quan tham vậy.
Có thể nhúng tay vào tổ chức này, từ góc độ nào đó có thể thấy, họ đã nắm được thanh kiếm có thể hủy diệt bất cứ gia tộc nào.
Là đối thủ mấy chục năm của nhà họ Lý nên nhà Hiên Viên không vui lắm trong chuyện này. Ngay cả cậu ba đời thứ ba nhà Hiên Viên như Hiên Viên Khánh cũng bị ông cụ mắng suốt cả tối qua.
Đồng thời, tối qua ông cụ nhà họ Lý đã đích thân đến nhà họ Lâm bảo ông cụ Lâm nghỉ hưu. Thông tin nhà họ Lâm rút lui cũng là đòn đả kích lớn đối với nhà Hiên Viên.
Người ngoài không biết chứ bản thân Hiên Viên Khánh là người của nhà Hiên Viên chả lẽ lại không biết. Nhà họ Lâm là người ngầm giúp nhà Hiên Viên. Hành động này của nhà họ Lý chẳng khác nào chặt đứt một cánh tay của nhà Hiên Viên.
Hiên Viên Khánh vô cùng phẫn nộ.
Triệu Như Tuyết ngây người ra, nói: “Anh quên rồi sao? Ông nội mất rồi, chẳng phải em đang về Giang Thành giải quyết rồi sao? Hôm nay mới bảo một thầy phong thủy tìm được nơi đẹp đang thu dọn, ngày mai mới chôn”.
“Ngày mai ư?”, Hiên Viên Khánh ậm ừ rồi nói: “Nếu đã tìm được nơi chôn rồi thì không còn việc của em nữa, tối nay quay về đi”.
“Á? Nhanh vậy sao?”, Triệu Như Tuyết không ngờ Hiên Viên Khánh lại nói câu này.
“Ừm! Tối mai thủ đô có cuộc gặp các gia tộc hào môn, anh và em tham gia”.
“Vâng… Vâng ạ!”, đứng trước mệnh lệnh của Hiên Viên Khánh, Triệu Như Tuyết đâu dám không nghe.
Thân phận và địa vị hiện giờ của cô ta đều là Hiên Viên Khánh cho. Nếu như cô ta làm bất cứ việc gì khiến hắn ta không vui thì có thể bị ‘thất sủng’ bất cứ lúc nào.
Cúp điện thoại, Triệu Như Tuyết vội đặt vé máy bay một tiếng sau rồi nói với người đàn ông: “Tôi có việc phải rời khỏi Giang Thành, sau khi thu dọn sạch nghĩa trang thì gọi điện thoại cho người phụ trách Đào Hương Giang Sơn, nói là nơi mà tôi cần để họ đích thân sắp xếp hành trình ngày mai mai táng”.
“Vâng, thưa cô Triệu! Cô đi cẩn thận”.
Sau khi dặn dò xong, Triệu Như Tuyết vội đi xuống núi. Đi đến trước xe Lamborghini, mở cửa xe rồi rời đi. Trước khi đi, cô ta còn nhìn Trịnh Long đang nằm bên đường.
“Đồ vô dụng, đáng đời!”, cô ta lạnh lùng nói một câu rồi chuẩn bị tăng tốc đi về thủ đô.
…
Lúc này, trên một ngọn núi hùng vĩ cách Đào Hương Giang Sơn 5km, hơn hai trăm chiến sĩ mặc vũ trang đến từ Long Tiễn, giơ cao súng lên bầu trời.
Ngọn núi này cũng có tên.
Đó là núi Hùng, là ngọn núi lớn mai táng những anh hùng.
Ngọn núi này chỉ thuộc về những liệt sĩ hy sinh trên chiến trường và hiến dâng cuộc đời cho nước nhà.
Không có người ngoài nào có thể đi vào trong này!
Lúc này, Vu Kiệt mặc đồng phục chiến đấu. Trong tay anh nắm chặt súng bắn tỉa mà anh đã giết vô số lính đánh thuê Địa Ma.
Bên cạnh anh là những ông trùm có địa vị vô cùng cao trong Long Tiễn.
“Tiễn anh hùng về với đất mẹ”.
Lưu Mặc Sinh đứng ở trên cùng, sắc mặt ông ta trang nghiêm, cùng với giọng nói của nhân viên an táng liệt sĩ vang lên, ông ta tháo mũ xuống.
Dưới ánh nắng vàng, dáng người gầy như cây trúc in lên nền đá xanh.
Lúc đó, ngoài chiến sĩ Long Tiễn giơ cao súng, tất cả mọi người đều đứng thẳng, giơ tay phải kính lễ.
“Kính lễ!”
Vu Kiệt giơ cao súng bắn tỉa, khóe mắt vô hình rơi xuống những giọt nước mắt.
Mười chiến binh mặc chỉnh tề rồi bước tới, hai tay ôm chặt từng hộp đựng tro cốt của mười anh hùng Lang Nha. Họ từ phía sau giẫm mạnh từng bước rồi đi lên, lần lượt rồi dừng lại trước mười bia mộ.
“Mai táng!”
Họ cẩn thận đặt tro cốt ở phía trước bia mộ đã chuẩn bị sẵn, sau đó đóng phiến đá lại, đứng nghiêm rồi kính lễ!
“Nổ súng!”, lời nói vừa dứt, các chiến sĩ xếp ngay ngắn thành hàng.
Tiếng súng vang lên!
“Bằng, bằng…”.
Từng hàng xếp ngay ngắn.
“Bằng, bằng…”, tiếng súng vang lên không ngừng để tiễn các anh hùng.
Lúc đó, những giọt nước mắt của Vu Kiệt không kìm được mà cứ từ khóe mắt rơi xuống.
Anh bóp cò súng bắn tỉa.
“Bằng!”
“Bằng!”
“Bằng!”
“…”, mỗi tiếng súng vang lên đều rất to, rất vang!
Anh nhìn lên bầu trời khẽ nói: “Các anh em… Lên đường bình an nhé!”
“Kiếp sau…”.
“Chúng ta lại làm chiến hữu, cùng nhau giết địch, cùng nhau bảo vệ tổ quốc, cùng nhau….”.
- ---------------------------