Một rừng đạn này, tốn khoản mấy chục ngàn viên đạn.
Sau khi tất cả binh lính của Long Tiễn đến hành lễ mười thành viên của Lang Nha một cách trật tự, dưới sự sắp xếp của người phụ trách, họ lần lượt lên những chiếc xe tải lớn và rời đi.
Một số nhân vật ở vị trí quan trọng của Long Tiễn ở lại một lúc sau khi hành lễ xong, liền chào hỏi Lưu Mặc Sinh rồi cũng ra về.
Rất nhanh, chỉ còn lại Tần Bưu, Lưu Mặc Sinh và Vu Kiệt, cùng một số vệ sĩ của hai ông chủ lớn.
Đứng trước phần mộ của mười người đồng đội, đôi mắt Vu Kiệt đỏ hoe, anh lấy tay lau nước mắt rồi trả khẩu súng bắn tỉa cho một người lính ở bên cạnh.
Rời khỏi Lang Nha!
Rời khỏi nơi anh đã sống 3 năm.
Cây súng bắn tỉa có độ chính xác cao này cũng không thể đồng hành với anh đến cuối cùng.
Nhìn thấy cảnh này, Lưu Mặc Sinh suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Tôi có thể tặng cậu khẩu súng bắn tỉa này cho cậu làm kỉ niệm!”
“Không cần đâu!”
Vu Kiệt lắc đầu nói: “Hãy giao nó cho một thanh niên trẻ có năng lực! Một tay bắn tỉa cần không ngừng chiến đấu và huấn luyện mới có thể thể hiện bản lĩnh sắc bén thật sự của mình, nó đã cùng tôi kết thúc trận chiến cuối cùng trong rừng đen, vậy là đủ rồi!”
“Như vậy thì...”, nghe thấy câu này, trong lòng Lưu Mặc Sinh vụt qua một tia thất vọng, ông hiểu, Vu Kiệt đã buông bỏ rồi.
Buông bỏ cuộc sống của biên ải năm xưa!
Buông bỏ ý nghĩ quay trở lại Lang Nha.
Ông ta nháy mắt với người lính kia, bảo anh ta ra bên ngoài đợi.
Tiếp đó, ông hỏi Vu Kiệt: “Tiếp theo cậu có kế hoạch gì không?”
Vu Kiệt nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Quay trở về thủ đô gặp bọn họ!”
“Bọn họ?”
Lưu Mặc Sinh khẽ giật mình, có thể đoán được đó là người nhà họ Lý.
Đây là một bí mật mà ngoài ông ta ra thì không ai khác biết nữa, cũng là một bí mật chưa công bố với bên ngoài.
Lang Vương một thời của đất nước, cũng chính là người thừa kế duy nhất của gia tộc hào môn hàng đầu thủ đô- nhà họ Lý.
Ông ta càng hiểu rõ hơn, trong vũng nước đục của thủ đô quyền lực và giàu có đan xen kia, vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào thế hế thứ ba của gia tộc Lý, một khi Vu Kiệt trở lại thủ đô, thân phận được bộc lộ thì sự nguy hiểm sẽ đến sớm hơn.
Nếu như những người đó biết thân phận của Vu Kiệt, từng là Lang Vương có thân phận cao nhất trong lịch sử của Long Tiễn, uy quyền địa vị đều là đỉnh của đỉnh, biểu cảm của bọn họ... có lẽ sẽ vô cùng đặc sắc và phấn khích.
Nghĩ đến cảnh đó, Lưu Mặc Sinh trong lòng đã có kế hoạch riêng.
Ông mong rằng sau khi Lang Vương đến thủ đô anh sẽ không quên đi thân phận của mình, cũng hi vọng, thân phận này sẽ đi cùng anh suốt cuộc đời, mong Lang Vương hiểu rằng, khi anh gặp phải nguy hiểm đến nhà họ Lý cũng không thể giải quyết được thì thân phận này có thể giúp anh vượt qua mọi chông gai.
Anh, là Lang Vương!
“Ừ, thật sự có ý định rời đi sao?”, Lưu Mặc Sinh hỏi.
“Vâng, tôi muốn làm một người bình thường, sống cuộc sống bình thường!”
“Nếu cậu đã quyết định, tôi cũng không nhiều lời nữa, tôi cho người đưa cậu về!”
“Cảm ơn ông Lưu!”
Nói xong, Vu Kiệt xoay người, ánh mắt lưu luyến không nỡ nhìn bài vị của mười đồng đội, sau đó mới rời đi!
Nhìn bóng lưng của anh, Lưu Mặc Sinh thở dài.
“Tạm biệt... Lang Vương của tôi!”
“Thật đáng tiếc!”, Tần Bưu đứng phía sau cũng thở dài.
“Thằng khốn nhà anh, anh còn có mặt mũi nói à, lúc đầu khi cậu ta mới ra tù, tại sao không kéo về chỗ tôi, còn đưa cậu ta một bức giới thiệu đến gặp tôi, hại tôi bị lão Lý mắng một trận, xem lúc về tôi xử anh như thế nào!”
Lưu Mặc Sinh chắp tay sau lưng, mắng cho Tần Bưu một trận.
Là người phụ trách cao nhất của Long Tiễn, Tần Bưu lúc này không nói được nửa lời.
Ông ta rụt cổ lại nói: “Tôi... tôi cũng không có cách nào khác, cậu ta đã quyết định, tôi có nói nữa...”
“Im miệng, tôi không muốn nghe anh giải thích!”
“...”, Tần Bưu.
Con người ta càng già, thì tính cách càng giống trẻ con, trong lòng Tần Bưu thầm mắng.
Ở phía xa, bóng lưng của Vu Kiệt dần thu nhỏ lại thành một chấm đen cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Sau khi thấy anh thực sự rời đi, vẻ mặt của Lưu Mặc Sinh trở nên buồn bã.
Ông ta... đã đến lúc phải đưa ra quyết định sau khi bàn bạc với ông cụ Lý.
“Tần Bưu!”
“Có mặt!”
“Quay lại và thêm một bản vào hồ sơ của Vu Kiệt!”
“A?”, Tần Bưu đột nhiên ngây ra.
“Ông Lưu, đây là ý gì, hồ sơ của cậu ta không phải đã được nâng lên cấp Đế rồi sao? Hình như tôi không có quyền thêm vào...”
“Đồ ngốc!”
Lưu Mặc Sinh chửi: “Thêm một thông tin mà mọi người đều có thể điều tra được!”
“Cái này...”, Tần Bưu đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Ông Lưu, ý của ông là...”
“Tin trực thăng đến bệnh viện đón Vu Kiệt hôm đó quá chướng mắt, ở nhiều nơi khác nhau ở thủ đô đang bàn tán về chuyện này, giờ cậu ta lại đến thủ đô, nếu đem theo lí lịch thật sự thì sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người!”
“Nếu người ta đi điều tra mà lại không tìm thấy bất kỳ tin tức nào, e rằng sẽ làm ầm ĩ chuyện này lên, anh thêm một thông tin không tồn tại để che đậy cho cậu ta, đợi sau này khi cần thiết, tôi sẽ công bố thân phận thật sự sau!”
Nghe thấy điều này, Tần Bưu chợt hiểu ra!
Quả thực, sự việc hôm đó quá gấp gáp, thế nên bọn họ không kịp suy tính đến sự ảnh hưởng của dư luận, trực tiếp điều trực thăng đến đón, nếu như không đưa ra được một lời giải thích hợp lý, chắc chắn sẽ có người làm ầm lên.
Suy cho cùng, Vu Kiệt một mình đến Lập Kiên đưa thi thể của mười anh hùng Lang Nha trở về, ở phương diện nào đó, cũng là một nhiệm vụ tối mật, không thể cho người khác biết, sau khi rời khỏi Long Tiễn thì Vu Kiệt chỉ tham gia vào một nhiệm vụ này.
Điều này sẽ khiến cho một vài nhân vật phản diện nắm được thóp của họ.
“Tôi hiểu rồi ông Lưu!”
“Đi làm đi!”
“Vâng!”
Rất nhanh, hai người cũng rời khỏi nghĩa trang.
Sau ngày hôm nay, một bộ phận bình thường nào đó của Long Tiễn sẽ đưa ra một hồ sơ bình thường.
Tên: Vu Kiệt!
Tuổi: 25!
Hồ sơ: Một cựu chiến binh của bộ phận... hậu cần!
...
...
Ngồi trên chiếc xe Jeep đang rời đi, Vu Kiệt nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Bố mẹ nuôi nấng anh đã... ra đi rồi...
Những người đồng đội bên cạnh cũng lần lượt ra đi...
Rất nhiều người đã chết...
Chỉ sau khi trải qua sinh li tử biệt, anh mới trân trọng những người xung quanh mình hơn, đây chính là lí do Vu Kiệt từ chối quay trở lại.
Đời người quá ngắn, trong nháy mắt đã mấy chục năm trôi qua.
Anh không biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng bây giờ, anh muốn dành thời gian còn lại cho gia đình và người phụ nữ anh yêu, sử dụng năng lực của mình để bảo vệ họ!
Lúc này, qua cửa sổ, anh nhìn thấy cách đó không xa bên vệ đường có một người đang nằm đó.
Người đàn ông đó toàn thân đẫm máu, bất tỉnh nhân sự.
Khoảng cách ngày càng gần, bóng dáng quen thuộc kia...ngay lập tức thu hút sự chú ý của Vu Kiệt.
“Dừng lại!”, Vu Kiệt nói, chỉ vào người đang nằm bên ngoài qua cửa sổ xe.
“Vâng!”, lái xe gật đầu, vài phút sau, xe liền dừng lại.
Chỉ một giây sau khi Vu Kiệt mở cửa xe ra, một khuôn mặt bê bết máu hằn sâu vào trong mắt Vu Kiệt.
Soạt!
Ánh mắt anh lập tức lạnh đi.
Anh vội vã bước về phía trước!
“Trịnh Long!”
...
- ---------------------------