Cô Cơ Uyển nhướng mày với vẻ khinh thường: “Có phải đàn ông không vậy?”
“Là đàn ông cũng không ăn."
“Không ăn thì không phải đàn ông!”
“Cô... ưm ”
Miếng thịt này thực sự đã được nhét vào miệng anh!
Giang Nam mở to hai mắt, tức giận đến mức hận không thể vặn đầu cô gái này.
Nhưng miếng thịt này...
Anh cắn nhẹ, cắn thêm hai lần rồi nuốt từ từ.
Có vẻ như, thật sự không quá cay?
“Ngon không?” Cổ Cơ Uyển nhướng mày, tự tin cười.
Thịt nóng không dai cũng không mềm, nước sốt ăn kèm thì lại ngon, cô không tin là không thể thỏa mãn được dạ dày của anh chàng này. Người đàn ông không nói gì, tuy rằng ngon đến mức không ngờ, nhưng đánh chết anh ta cũng không thể thừa nhận.
Cố Cơ Uyển gắp một miếng khác, cho vào bát của anh: “Ăn nhanh, kẻo nguội sẽ dai đấy”
Nguội sẽ dai? Đây là lần đầu tiên anh ta nghe câu nói này.
Tuy nhiên, miếng thịt anh vừa ăn thật sự rất mềm mịn, độ cay vừa phải nên thực sự có vẻ không khó ăn.
Dù sao anh ta cũng chưa ăn trưa, cũng thật sự là đói.
Anh ta cầm đũa, gắp miếng thịt bò, đưa lên miệng.
“Có ngon không? Món lòng bò này cũng ngon không kém, thử xem... thế nào?”
“Cũng ngon.” Hóa ra nhìn cái thứ này xấu xí như vậy, không ngờ cũng có thể cho vào mồm.
Anh lấy đũa gắp thức ăn ra, cau mày: “Cái này là cái gì?”
“Tôm, anh có muốn thử không?” Cố Cơ Uyển không đợi anh đáp lại thì đã gắp từng con tôm lên, cho vào nồi.
“Cái này thì sao? Là gì thế?” Dường như hương vị cũng không tệ.
“Đây là bò viên chiên, anh chưa ăn bao giờ đâu nhỉ? Thôi out vậy!”
“Đồ ăn của người nghèo, chưa ăn qua có gì lạ?”
“Phải phải phải, đại thiếu gia nhà anh cầm thìa vàng ra đời mà, người giàu thì cái gì cũng tuyệt.”
Giang Nam không thèm để ý đến cô, đũa gắp ở một đĩa khác: “Cái này là cái gì?”
“Đừng như một đứa bé tò mò vậy, không biết gì hết, trông anh thật low đó ” “Cố Cơ Uyển!”
“Đây là củ cải ngọt, rất ngon, anh lấy đi, đừng tức giận.”
“Hừ”
Hai người này nhanh chóng ăn đến khí thế ngất trời.
Lẩu có một sức hút lớn đến mức khiến bản thân quên mất mình đang ở đâu, mình là ai và còn ai xung quanh mình.
Hai người ngồi đầu bàn bên kia nhìn hai cái đâu gần như xích lại gần nhau, trong lòng có những suy nghĩ khác nhau.
Cố Vị Y tự nhiên là rất vui vẻ, Cố Cơ Uyển ở trước mặt cậu cả Mộ, thân mật với người đàn ông khác, đây không phải là đang tìm chết sao?
Tuy nhiên, cô ta không thể nhìn thấu suy nghĩ hiện tại của Cậu cả Mộ.
Anh ta trông vẫn như thường lệ, nên nói, trên khuôn mặt anh không có biểu hiện nào.
Anh cầm chiếc đũa trong tay, nhưng anh không làm gì cả, trông không có vẻ là đang tức giận, nhưng cũng trông rất tức giận!
Cố Vị Y hơi thận trọng, cố gắng lấy lòng, lại sợ anh sẽ không vui.
“Tu Kiệt, hay là để em bảo họ làm món mới cho anh..."
“Ở đây không có xào rau đâu” Nụ cười trên khuôn mặt Cố Cơ Uyển khẽ thu lại.
Cô nhìn họ, nói nhẹ: “Nếu thức ăn không quen, vậy thì hai người...”
Đôi đũa của Mộ Tu Kiệt cho vào trong nồi, anh không biết mình đã kẹp thịt gì, chỉ là ném hết vào miệng.
“Bỏng!” Cố Cơ Uyển muốn ngăn anh lại, nhưng đã quá muộn.
Mộ Tu Kiệt cau mày, nhưng ngay sau đó anh đã nuốt được miếng thịt.
Cô Cơ Uyển đành phải gọi bồi bàn, đưa tới một chai trà lạnh!
Tên này, chắc là đã nóng đến bỏng đầu lưỡi rồi, nhưng vì là cậu cả Mộ, cho dù có nóng cũng không thể kêu một tiếng nào.
“Uống một ít đi, sẽ thoải mái hơn.” Cô mở chai trà, đưa đến trước mặt Mộ Tu Kiệt.
“Không khó chịu.” Tầm nhìn của Mộ Tu Kiệt rơi vào chai trà.
Nói vậy, nhưng anh vẫn cầm cái chai lên, ừng ực ừng ực uống cạn một nửa.
“Mấy miếng thịt bò tươi này cũng rất ngon, anh thử không?”
Cố Cơ Uyển thả một nửa đĩa thịt bò nhỏ, sau đó lại thả phần tôm còn lại vào.
“Chị, chị cũng thử xem sao.” Cô đứng lên, tự mình gắp thức ăn cho họ.
Buổi sáng bất hòa với Cố Vị Y, nhưng bây giờ một chút dấu vết cũng không có.
Nhìn còn có vẻ như là hai chị em rất hợp nhau vậy.
Đáy mắt Mộ Tu Kiệt có chút tối sầm, mặc dù cảm thấy thái độ của Cố Cơ Uyển đối với Cố Vị Y có chút không đúng, nhưng anh không bao giờ quan tâm đến chuyện của phụ nữ.
Nhìn thấy Cố Cơ Uyển và Giang Nam tiếp tục ăn uống, anh siết chặt đũa, cũng bắt đầu ăn.
Cố Vị Y nhìn thứ có trong bát, cảm thấy rất kinh tởm.
Cô ta là một người cao quý, cô ta không thích ăn những thứ thấp kém như vậy.
Nhưng ngay cả cậu cả Mộ cũng đang ăn...
Cố Vị Y không còn cách nào khác, chỉ có thể cầm đũa lên, ăn từng miếng nhỏ.
Nhưng cô ta không muốn, vừa ăn xong một bát, Cố Cơ Uyển đã lập tức gắp thêm một đống cho cô ta.
“Món này cũng ngon, rong biển, thật sự không dùng để ăn lẩu thì sẽ không ngon đâu, chắc bình thường chị không có cơ hội ăn”
Cố Cơ Uyển cười với cô, thái độ này thật sự là không quá thân thiện.
Cố Vị Y cau mày, cô ta không ngờ cô gái đáng chết này lại có thể hành động như vậy.
Không phải cô luôn kiêu ngạo sao? Lúc này là đang diễn kịch à?
Mọi sự kiêu ngạo trước đây đi đâu mất rồi? Qủa nhiên, để làm hài lòng cậu cả Mộ và tình yêu mới của cô, con điếm này cũng đã học dối trá.
“Được rồi, Uyển, đủ rồi, chị không thèm ăn, không thể ăn quá nhiều đâu.”
Nhìn một bát đầy rong biển trông cực kỳ xấu xí, Cố Vị Y cảm thấy buồn nôn.
Mọi thứ cô ta ăn đều là sắc, hương, vị đầy đủ, đây là cái quái gì thế này?
“Không sao đâu chị ạ, đều là người của mình cả, đừng giả dối quá mà hãy ăn cho no đi ạ”
Cố Cơ Uyển mỉm cười, gắp cho cô ta một miếng cá biển khác.
“Một người bình thường có thể ăn no được thức ăn như này sao? Ngay cả mèo con cũng không thể ăn no được”
“Thay vì chờ người ta đi hết rồi mới dám ăn thì chi bằng chị ăn ở đây luôn đi, không phải sao?”
Cố Vị Y thực sự muốn câm lấy bát của mình, ném những thứ trong đó vào mặt cô.
Con tiện nhân này dám quay ngoắt lại, mắng cô ta là dối trá!
Cô ta đây gọi là có văn hóa! Gọi là có gia giáo!
Mà có âm thầm ăn thì đã sao? Phụ nữ ăn uống vốn đã là chuyện chướng tai gai mắt, sao có thể làm càn trước mặt đàn ông?
Chỉ có Cố Cơ Uyển, một cô gái thô thiển như vậy mới không quan tâm đến hình tượng của mình.
Cố Vị Y đúng là muốn phát điên, nhưng cô là danh viện, là thục nữ, là hào môn thiên kim.
Trong tương lai, còn sẽ là thiếu phu nhân hào môn đắt giá nhất ở Bắc Lăng.
Cô ta không thể làm những chuyện thô lỗ như phát điên được!
Cô Cơ Uyển cũng phát hiện cô ta đang “tu tâm dưỡng tánh” trước mặt đàn ông, nên cũng liều mạng gắp đồ ăn cho cô ta một cách vô cùng nhiệt tình.
Về phần hai người đàn ông kia, để chứng tỏ mình đích thực là đàn ông, họ ăn cay không hề có chút mập mờ.
Không biết qua bao lâu, Cố Cơ Uyển lấy điện thoại di động ra, mỉm cười nhìn Giang Nam.
“Hết giờ rồi, tạm biệt.”
Đặt đũa xuống, cô lấy khăn giấy lau miệng, mỉm cười với Mộ Tu Kiệt và Cô Vị Y, rồi... rời đi?
Hết giờ cái rồi gì cơ? Đi vội như vậy sao!
Bây giờ còn cách trận đấu buổi chiều gần một tiếng, vội gì chứ?
Có lẽ chỉ có Giang Nam mới biết cô gái này nói “hết giờ rồi” là có ý gì.
Hai tiếng cuối cùng đã kết thúc rồi.
Người phụ nữ này không cam lòng ở bên cạnh anh ta thêm dù chỉ một giây!