Tô Tử Lạp không biết đã lấy lọ đâu thuốc ở đâu, đang xoa ngón tay cho cậu.
“Lo không?” Dầu thuốc có mùi rất thơm, Cố Cơ Uyển ngửi thấy nó cảm thấy rất sảng khoái.
“Có chút.” Tần Chi Châu nói thật.
Điều cậu sợ không phải là cậu không thể tự mình vẽ xong mà là cậu không thể giúp Lưu Thượng vẽ nhiều nhất có thể trong thời gian quy định.
Nếu không đủ đường viền, e rằng Lưu Thượng sẽ không xong.
“Đừng quá căng thẳng, sẽ không có chuyện gì đâu” Cố Cơ Uyển vỗ vai cậu.
Mũi Tô Tử Lạp còn thính hơn chó: “Uyển, cậu đi ăn lẩu!”
“Ừm”
“Quá đáng! Cậu không đưa chúng tớ đi cùng!” Ăn một mình khó béo, thảo nào cô gầy như vậy!
“Lần sau đưa các cậu đi” Hôm nay cô ăn chán rồi: “Tối mai chúng ta ăn mừng bước vào trận chung kết.”
“Sao cậu biết là có thể vào?”
“Chắc chắn là có thể mà!”
Hạ Lăng Chi từ bên ngoài đi vào, nhìn Tân Chi Châu: “Nhóm phải đi điểm danh.”
“Đi thôi, chúng ta cùng đi.”
.. Lần này bước vào hội trường, mọi người mới thực sự cảm nhận được quy mô của một đội truyện tranh thành thục.
Người ta đều có một nhóm trợ lý mặc đồng phục, một đội có ít nhất một chục người tập hợp lại với nhau.
Mà bọn họ, thưa thưa thớt thớt, ba ba hai hai, trông thật là tồi tàn.
“Đó là đội của Thư Lôi.” Hạ Lăng Chi nhìn chằm chằm vào lối vào của hội trường, đột nhiên thì thầm.
Mọi người đều nhìn lên.
Đội của Thư Lôi là đội thành thục nhất trong tất cả các đội sinh viên. Ngoại trừ Cẩn Lôi tất cả mọi người đều mặc đồng phục, nhưng bộ đồng phục này rõ ràng hấp dẫn hơn nhiều so với đồng phục bình thường.
Trông rất nghệ thuật, màu sắc có chút tươi sáng, cảm giác như đang ở trong truyện tranh, nhưng không hề khoa trương chút nào.
“Thiết kế này chắc chắn tốn rất nhiều tiền ”
Hạ Lăng Chi cảm thán một phen: “Giàu có tốt thật.”
“Nhóm của người ta cũng đã kiếm được rất nhiều tiền, nếu cậu muốn, vậy thì làm tốt nhóm của mình đi, tạo nên những thành tích, cậu cũng có thể như vậy.”
Cố Cơ Uyển rời khỏi cô ấy, đi đến văn phòng đăng ký ở quây lễ tân cùng với Tần Chi Châu.
Mỗi đội phải xếp hàng điểm danh, sau đó những nhân viên dự thi sẽ trực tiếp đến khu vực thi đấu chuẩn bị.
Lần này, câu lạc bộ Hội họa tháng 9 của họ đã vững chắc khiến cho người một phen giễu cợt.
Hạ Lăng Chi luôn cảm thấy xấu hổ về đội của mình, nhìn đội của người ta, lại nhìn đội của mình...
Chao ôi, không tuyển được người thì cô ấy cũng đành chịu!
Chênh lệch là gì? Đây chính là chênh lệch!
Nhóm của người ta, ít nhất là năm người.
Đội của Thư Lôi tương đối nhỏ, chỉ có ba người.
Nhưng còn họ thì sao? Họ thực sự chỉ có một mình Tần Chi Châu.
Bộ dạng lẻ loi trơ trọi còn quạnh quẽ hơn tình cảnh buổi sáng Cố Cơ Uyển một mình đi lên.
Tần Chi Châu ngồi xuống, đưa mắt nhìn về phía ngoại vi khu thi đấu.
Cố Cơ Uyển giơ nắm đấm lên, thì thầm với cậu: “Cố lên!”
Tần Chi Châu gật đầu, nhận lấy sự khích lệ này.
“Ô, cô có vẻ thích kết thân với đàn ông nhỉ?” Sau lưng cô, một giọng nói trong trẻo quyến rũ vang lên.
Lại là người phụ nữ này, cứ như âm hồn bất tán vậy.
Khi Cố Cơ Uyển nhìn lại cô ta, cô mỉm cười: “Cô Cố, cô không có chỗ nào khó chịu chứ?”
“Không thể hiểu nổi.” Cố Vị Y trừng mắt nhìn cô, cô thì khó chịu chỗ nào được? Cái đồ loạn thần kinh này.
Cố Cơ Uyển nhún vai: “Haizz, trên ngón tay tớ có một vết cắt nhỏ, hôm nay tớ vô tình ăn phải đô biển, giờ ngứa quá.”
Cô làm động tác gãi ngón tay út của mình, sau đó đôi môi mỏng cong lên cười nhẹ.
“Trưa cậu ăn nhiều đồ biển như vậy, không sao là tốt rồi.”
Cô quay lại, tay kéo tay với Tô Tử Lạp bước đến khán đài.
Tô Tử Lạp không nhịn được mà nhìn lại Cố Vị Y, thấp giọng hỏi: “Chiếc váy của cô ta che toàn bộ cằm, trông đẹp thật nhưng mà hơi lạ.”
“Cậu không biết sao? Căm của Cổ Vị Y bị lửa đốt, bây giờ trên cằm còn có thịt nát, làm sao cô ta có thể không che lại được?”
Giọng của Cố Cơ Uyển không quá lớn, nhưng những người xung quanh đều có thể nghe rõ.
“Cô...” Cố Vị Y cũng nghe thấy, quyết liệt quay đầu lại, nhưng cô gái chết tiệt đó đã bước đi xa. Nhưng ánh mắt của tất cả những người xung quanh đều đổ dồn vào cằm cô ta.
Nhưng cằm của cô ta đã bị đăng ten che lại, không ai biết có bị nát hay không.
Tuy nhiên, thiết kế này quả thực quá kỳ lạ.
Chẳng lẽ những gì Cố Cơ Uyển nói vừa rồi là thật sao, cằm của Cố Vị Y đã bị nát tan hết rồi, bây giờ chỉ còn là một đống thịt nát?
Những ánh mắt ngưỡng mộ ấy bỗng trở nên xa lánh, ngập ngừng vì hai chữ “thịt nát”.
Tẩy não là một việc rất đáng sợ, cái gì không nhìn thấy thì càng nghĩ càng thấy đáng sợ.
Họ thậm chí còn tưởng tượng chiếc cằm của Cố Vị Y đầy máu.
Vừa nghĩ, họ gần như đã nôn cả bữa trưa ra ngoài.
Cố Vị Y tức giận đến mức tim không ngừng đập mạnh, sắc mặt cũng thay đổi.
“Cằm của tôi vẫn ổn! Ai nói cằm của tôi có vấn đề!”
Cô ta thực sự tức chết mất, ánh mắt của những người này như thể cô mắc phải một căn bệnh truyền nhiễm khủng khiếp nào đó. Tất cả bọn họ đều âm thầm rút lui, vì sợ rằng sẽ có dính líu gì với cô ta. Không thể chấp nhận được! Buổi sáng không phải từng người một đều nhìn chằm chằm cô, suýt chút nữa chảy nước miếng sao?
Tuy nhiên, tại sao cái cằm đang êm đẹp, có vẻ hơi ngứa vậy?
“Cô Cố, cuộc tranh tài sắp bắt đầu, mời ngồi vào trước.” Trợ lý Đồng Đồng nhắc nhở.
Cổ Vị Y lại gãi nhẹ vùng xung quanh cằm, không biết có chuyện gì xảy ra, cằm càng ngày càng ngứa.
Tuy nhiên, mọi người đã ngồi vào chỗ, cô cũng không thể tiếp tục đứng ở đây.
Chỉ có thể cùng Đồng Đồng đi tới băng ghế giám khảo ngồi xuống.
Tại sao cằm càng lúc lại càng ngứa...
“Cậu hai Giang đâu?” Nhìn thấy trợ lý Vince của Giang Nam đang ngồi trên ghế giám khảo, cô ta nhíu mày.
Ở đây, nổi bật nhất chính là cậu hai Giang, nếu không có cậu hai Giang thì thật là nhàm chán.
Đặc biệt là quan hệ giữa Giang Nam và Cố Cơ Uyển trông rất tốt, mà cô ta thì không muốn để cho Cố Cơ Uyển có được bất cứ thứ gì cô thích. Cố Cơ Uyển muốn có mối quan hệ đặc biệt với cậu hai Giang, đã hỏi qua cô ta chưa?
Cậu hai Giang xuất chúng như vậy, nhất định phải thích cô ta!
Cố Cơ Uyển, con tiện nhân này, lăn xa hết mức có thể đi.
“Anh ấy không đến sao?” Cố Vị Y gãi mặt, nở một nụ cười ưu nhã với Vince.
“Cậu hai không giải thích, buổi chiều tôi sẽ tiếp quản việc tuyển chọn.” Vince lịch sự nói.
Cố Vị Y muốn hỏi thêm vài câu, nhưng cằm càng ngày càng ngứa, suýt chút nữa không nhịn được.
Không thể gãi cằm, chỉ có thể xoa nhẹ lên mặt, xem có thể đỡ được chút không.
Tuy nhiên, khuôn mặt của cô ta sắp trầy xước chảy máu, nhưng cơn ngứa ở cằm vẫn không thuyên giảm chút nào!
Ngứa quá!
Cổ Cơ Uyển chết tiệt, cuối cùng cô ta cũng biết tại sao buổi trưa ăn lẩu Cố Cơ Uyển cứ gắp đồ ăn cho cô ta rồi!
Cô biết là cô ta có vết thương ở cằm, nên cô cứ liên tục gắp đồ biển cho cô ta, nào là cải biển, thậm chí là cá biển, tôm!
Cô trăm phương ngàn kế muốn giết cô ta!
Con chó cái này quả nhiên không có lòng tốt.
“Cô Cố, không thể gãi nữa.” Đồng Đồng nhận thấy hành vi kỳ lạ của cô ta, ngay lập tức ngăn lại: "“Gãi nữa mặt sẽ bị xước đấy.”