Không cần hỏi nguyên nhân, cũng không trách thời điểm cô tìm anh ta có thích hợp hay không.
Sau khi Cố Cơ Uyển lên xe, lại nhìn thấy di động của anh ta vang lên vô số lần.
Cuối cùng, Giang Nam đơn giản tắt máy đi, chở cô đến bên đường lớn hóng gió.
"Sao anh không hỏi tôi, vì sao muốn gặp anh?” Cố Cơ Uyển đã tỉnh táo lại.
Gió biển lạnh thổi qua, làm cho cô tỉnh táo lại, dần dần bình tĩnh.
"Có cái gì đáng để hỏi, tôi đẹp trai mê người như vậy, cô nhớ tôi không phải chuyện bình thường sao?"
Giang Nam nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Hai đầu lông mày cô vẫn có chút ủ dột, anh ta bỗng nhiên nói: "Muốn đến bờ biển ăn xiên nướng không?"
Đầu mùa đông khí trời cũng không tính là lạnh, chỉ có chút mát mẻ.
Thời tiết này, ngồi bên bờ biển ăn xiên nướng, cảm giác không tệ.
Kỳ thật Cố Cơ Uyển không chút khẩu vị, nhưng cô vẫn gật đầu.
Giang Nam chuyển hướng xe, nhanh chóng dừng ở bên bờ biển.
Bờ biển có rất nhiều tiệm xiên nướng, mặc dù hoàn cảnh không tốt lắm, nhưng thắng ở địa điểm, bờ biển không có ai, xem như là yên tĩnh.
"Hôm nay bận nhiều việc sao?" Cố Cơ Uyển liếc nhìn túi quân của anh ta.
Sau khi tắt máy thì không nghe được tiếng chuông nữa, nhưng trước khi anh ta tắt máy, điện thoại sắp bị gọi nổ.
"Thời gian làm việc." Cho nên bận hay không bận gì, không phải hỏi.
"Việc rất quan trọng sao? Vừa rồi, rất nhiều cuộc gọi."
"Giục tôi đi họp.”
"Hạng mục lớn?”
"Ừ." Giang Nam lại giống như không chút để trong lòng, vẫy vẫy tay với ông chủ ở phía xa xa.
Ông chủ đến, bỏ thêm cho anh mấy chục xiên hải sản, còn đưa đồ uống đến.
Giang Nam lại hỏi: "Mấy thứ đồ uống này cất đi, không cân, có nước âm không, đưa cho tôi một ít."
"Được." Ông chủ lập tức trở về, không lâu sau bưng một bình nước ấm đến.
"Thả lỏng đi, có việc tôi gọi cô." Sau khi đuổi ông chủ đi, Giang Nam rót cho Cố Cơ Uyển một cốc nước ấm.
Giọng nói của anh, giống như gió âm bên bờ biển lúc này: "Thân thể của cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, không thể uống nước lạnh được, lạnh lắm."
Cố Cơ Uyển hơi rùng mình, nhìn anh ta, có chút thất thần.
"Làm gì thế? Uống chút trước đi." Thấy cô chỉ sững sờ nhìn mình, Giang Namyhíu màu: "Hôm nay đúng là có chút là lạ, cô muốn nói gì, thì nói đi."
"Anh sẽ hại tôi không?" Cô đột nhiên hỏi.
Vấn đề này, Giang Nam cũng không trả lời lại.
Chỉ là nhìn cô ít nhất ba giây, rồi mới nhét cốc nước vào trong tay cô: "Uống trước rồi nói."
Cố Cơ Uyển cúi đầu, một hơi uống non nửa cốc nước ấm.
Lúc lại nhìn anh ta, Giang Nam đang chuyên tâm đảo xiên hải sản trên vỉ nướng.
"Nếu như nhất định phải trả lời, tôi hy vọng là chính cô tự mình cảm nhận, tôi nói gì không quan trọng, quan trọng là, cô có thể tin mấy phân."
Đáy mắt của anh có chút ảm đạm, chỉ là rất nhanh đã biến mất, không biểu hiện ra trước mặt cô.
Nhưng sự ảm đạm này, vẫn bị Cố Cơ Uyển bắt gặp.
Là cô tổn thương anh ta sao?
Nếu như ngược lại, vấn đề này do anh ta hỏi mình, có phải cô cũng tổn thương như vậy?
Hai người đã chung đụng mấy tháng, kỳ thật anh ta là người thế nào, chẳng lẽ cô thật sự không hiểu chút nào sao?
Lừa cô một hai ngày thì được, nhưng có thể lừa một hai tháng sao?
Tại sao lại hoài nghi anh ta? Hoài nghi như vậy, đối với bất kỳ người nào, đều tổn thương.
"Thật xin lỗi." Cô cúi đầu, nhìn hải sản trên vỉ nướng.
Giang Nam nhìn cô, mặc dù không biết bây giờ cô đang nghĩ gì, nhưng ít ra, câu xin lỗi này là thật lòng.
Anh ta yếu ớt cười: "Cũng đã nói xin lỗi rồi, vậy mặc kệ trước đây nghĩ chuyện gì, cứ để cho nó qua đi, vui lên"
"Anh không hỏi tôi nguyên nhân?” Cố Cơ Uyển ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt sáng quắc của anh ta.
Ánh mặt trời rơi xuống người anh ta, gió biển thổi bay tóc mái trên trán anh ta, vàng rực, ấm áp, một người đàn ông tốt như vậy!
Cô thở ra một hợi, có chút áy náy.
"Tại sao phải hỏi?" Không phải mỗi nghi vấn đều phải hỏi rõ ra.
"Có đôi khi, làm người hồ đồ một chút, mới càng vui vẻ."
"Cậu hai Giang là người nguyện ý sống hồ đồ sao?" Cố Cơ Uyển lẩm bẩm cái miệng nhỏ: "Nếu như thật sự hồ đồ như vậy, Giang thị sớm đã bị người ta chơi đùa."
"Xem đối tượng."
"Anh nên mở máy." Cố Cơ Uyển vẫn có chút bất an, mình nhất thời tùy hứng, dường như lại hại anh ta bỏ lỡ rất nhiều chuyện quan trọng.
"Rốt cuộc là hạng mục lớn gì, tôi có thể biết không?”
"Không có gì, chỉ là hẹn một ông chủ công ty khác, nói chuyện một hạng mục đã kế hoạch mấy tháng”
"Mấy tháng!" Cố Cơ Uyển thiểu chút nữa nhảy dựng khỏi ghế!
Đối với một tập đoàn lớn như Giang thị mà nói, một hạng mục kế hoạch mấy tháng, tuyệt đối không đơn giản!!
Nếu như không phải chuyện rất gấp, Vince cũng sẽ không liên tục gọi điện thoại giục.
Điện thoại này, không cần nghĩ, tuyệt đối là Vince gọi đến.
Này điện thoại, không cân nghĩ, tuyệt đối chính là Vince đánh tới.
Ngoại trừ Vince, không ai dám gọi đoạt mệnh liên hoàn Call đến đây.
Chỉ là Vince, bình thường cũng không dám, trừ phi, chuyện thật sự rất quan trọng.
"Nếu như cuộc họp hôm nay không thành, anh...Giang thị sẽ tổn thất bao nhiêu tiền?"
Giang Nam cong môi: "Thật muốn biết?"
"Muốn!" Anh ta càng như vậy, Cố Cơ Uyển lại càng căng thẳng.
Nhưng anh ta vẫn điềm nhiên, "Ăn gì đó trước đi."
"Không được! Anh nói trước đi!" Sự bất an của Cố Cơ Uyển càng lúc càng lan ra, sắp đến mức ngập đầu mình rồi.
"Không nhiều lắm, đại khái... chỉ khoảng mấy nghìn tỉ..."
"Khụ!" Cô thiếu chút nữa bị sặc chết!
Cô đột ngột đứng lên, Cố Cơ Uyển bắt lấy tay anh ta: "Đi! Đi mau! Bây giờ đi về còn kịp không, nhanh!”
"Chính là, đồ vẫn chưa chín..."
"Còn ăn cái gì ăn? Chuyện còn chưa làm xong! Nhanh lên rồi lại ăn sau!”
Mấy nghìn tỉ đó! Trời ạ! Quả là nghiệp chướng!
"Thật sự không ăn?" Giang Nam vẫn rề rề rà rà, không chút lo lắng nào.
"Không ăn không ăn! Nhanh lên! Anh đừng như vậy! Tôi cuống sắp khóc rồi!"
Cố Cơ Uyển dùng sức kéo anh ta, muốn kéo anh ta, đáng tiếc anh rất cao lớn, thể trọng này, hoàn toàn không phải là cô có thể di động được.
Môi mỏng mắt đẹp của Giang Nam cùng lúc cong lên, cuối cùng lấy ví ra, thả mấy tờ tiền giấy, mới cùng cô đứng lên.
“Nhanh lên! Nhanh lên!"
Dưới trời xanh mây trắng, có một cô bé kéo tay một người đàn ông, lo lắng đi về phía bãi đỗ xe.
Từ đầu đến cuối người đàn ông lại vui vẻ, thoải mái nhàn nhã bị cô kéo đi.
Ánh mắt anh rơi vào người ôn, như hòa, ấm áp như vậy.
...Lúc chạy đến tòa nhà Giang thị, ông chủ bên kia cũng đúng lúc đi từ trong ra.
Một đám người sau lưng ông ta, cũng cẩn cẩn thận thận.
Ông chủ nộ khí đằng đằng, sợ đến mức đám người phía sau câm như hến, ngay cả hừ cũng không dám hừ một tiếng.
Vince đuổi tới, vừa vụng trộm lau mồ hôi, vừa xin lỗi: "Thật xin lỗi, tổng giám đốc Trịnh, là lỗi của tôi, là tôi không nói với cậu hai rõ ràng thời gian, chúng
ta hẹn lại được không? Tổng giám đốc Trịnh..."
"Thời gian cậu hai nhà máy người quý giá, thời gian của tôi có thể tùy tiện lãng phí?”
Tổng giám đốc Trịnh tức giận đến mức đá bay anh ta ra ngoài, ông ta lạnh giọng nói: "Chuyện này, là Giang thị mấy người bội ước, sau này, không có cơ hội hợp tác nữa!"
"Tổng giám đốc Trịnh, Tổng giám đốc Trịnh..." Vince gấp đến mức đầu đây của mô hôi
"Tổng giám đốc Trịnh." Sau cửa thủy tỉnh xoay ở đại sảnh, một bóng dáng thon dài đi đến.
Trong tay anh ta còn có một cô nhóc, môi mỏng có chút cong lên, tràn ra một nụ cười yếu ớt làm người ta như tắm gió xuân.
"Hôm nay tôi... bạn gái nhỏ không thoải mái, đi đến bệnh viện với cô ấy, cho nên trễ nải, thật xin lỗi!"
- --------